Đấu Phá Thương Khung

Quả Nhiên Là Ngươi


trước sau



Tiếng cười đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người ở trong sân phải biến sắc, ánh mắt chợt hướng đến chỗ thanh âm truyền đến. Chỉ thấy nơi những mảnh đá nhọn cao ngất sừng sững bên ngoài khe núi, ba thân ảnh bỗng nhiên hiện ra, người đứng trước toàn thân hắc bào rõ ràng là Tiêu Viêm

Nhìn thấy ba người Tiêu Viêm, Ưng Sơn lão nhân cùng Mạc Thiên Hành đều cảm thấy nao nao, sắc mặt đều biến hóa không ít. Phải một lúc sau, Mạc Thiên Hành mới cười ha ha: “Hóa ra là Nham Kiêu tiên sinh, thật không ngờ là ngươi cũng nhìn thấu được quỷ kế cuả Ưng lão quái a!”

Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn Mạc Thiên Hành một cái rồi nói: “Thì ra Mạc Tông chủ cũng ở nơi đây, thật là ngoài suy nghĩ của tại hạ!”

Nghe được những lời này cuả Tiêu Viêm, vẻ mặt Mạc Thiên Hành cũng hơi không được tự nhiên. Thân là nhà đứng ra tổ chức hội đấu giá, mà lại âm thầm xuống tay với vật phẩm đã mua của khách, tin tức này nếu truyền ra ngoài đối với Hắc Hoàng Tông mà nói cũng không phải là sự tình gì tốt. Tuy nói bên trong Hắc Giác Vực trọng yếu nhất là thực lực và nắm tay đủ lớn, nhưng vẫn cần phải có chữ tín, nếu không ngày sau Hắc Hoàng Tông tiếp tục tổ chức hội đấu giá còn ai dám tới tham gia ?

Không người nào lại không lo lắng sau khi mình hao tốn cả đống tiền để mua vật phẩm, rồi lại bị người ta cường hành cướp đoạt mất. Đến lúc đó, không những không có được vật phẩm mong muốn mà ngược lại còn phải mất mạng. Cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Viêm xuất hiện, trong lòng Mạc Thiên Hành cũng bắt đầu dâng tràn sát ý. Nếu không vì e ngại Tiểu Y Tiên bên cạnh Tiêu Viêm, thì chỉ sợ Mạc Thiên Hành đã sớm động thủ rồi!

“Hắc hắc, Mạc Tông chủ ngài ấy vẫn là luyến tiếc Bồ Dề Hóa Thể Tiên đó mà, cho nên đã âm thầm động tay động chân trên nó. Để sau đó tiếp tục đoạt lại, thật sự là một thủ đoạn không tồi a!” Ánh mắt Ưng Sơn lão nhân lướt qua ba người Tiêu Viêm, hơi dừng lại một chút nhìn Tiểu Y Tiên, cười lên cực kỳ quái dị.

“Ưng lão quái, lúc này miệng lưỡi có lợi hại mấy cũng không giúp ích gì được ngươi đâu” Khuôn mặt Mạc Thiên Hành cứng lại, lành lạnh nói

“Khẩu khí của Mạc Tông chủ thật lớn. Nhưng ngài cứ việc tiến lên thử xem, dù với tình hình lúc này, lão phu không phải là đối thủ của ngài, hắc hắc, nhưng muốn đem lão phu đánh bại, ngài nhất định cũng phải trả một cái thật lớn, khi đó…” Ưng Sơn lão nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua ba người Tiêu Viêm, ý tứ trong lời nói không cần hỏi cũng biết.

Siết chặt nắm tay trong áo bào, Mạc Thiên Hành tỏ vẻ âm trầm. Cục diện hiện tại thật khó giải quyết, nếu không có ai phát hiện được chỗ này thì quá tốt rồi. Dù cho có liều mạng trọng thương, vẫn có thể đánh chết được Ưng Sơn lão nhân. Nhưng hiện giờ có thêm ba người Tiêu Viêm, thực lực lại không kém, mà lão thừa hiểu bọn họ cũng vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên mà đến. Nếu lão chiến đấu cùng Ưng Sơn lão nhân rồi trọng thương, thì kết quả cũng chỉ có lợi cho bọn Tiêu Viêm mà thôi. Cái chuyện may áo cưới cho người khác mặc ngu xuẩn như thế, Mạc Thiên Hành dĩ nhiên sẽ không làm!

Nhìn thấy khuôn mặt Mạc Thiên Hành lộ rõ vẻ âm trầm và chần chừ, nụ cười lạnh trên khóe miệng Ưng Sơn lão nhân càng sâu. Ba người Tiêu Viêm vừa xuất hiện, nháy mắt đã hoàn toàn đảo lộn cục diện nơi này. Giờ thì ai cũng không dám mạo muội ra tay. Nhưng lão đối với tình huống này thì cầu còn không được. Chỉ cần tranh thủ cho lão một chút thời gian, để thu hồi cái linh hồn phân thân kia về, thì lão có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Lại thêm thủ đoạn của lão, thì chạy trốn cũng không phải là khó.

Không khí bên trong khe núi cứ ngưng đọng dần, ba người Tiêu Viêm cũng không vội vàng ra tay. Dù sao Mạc Thiên Hành và Ưng Sơn lão nhân cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, mà là hai Đấu Tông cực mạnh trong Hắc Giác Vực. Chỉ bằng vào ba người họ mà muốn ứng phó thì khó khăn không phải là nhỏ!

“Ha ha, Nham Kiêu tiên sinh, Bổn Tông có chủ ý thế này…” Trong bầu không khí nặng nề đó, Mạc Thiên Hành đột nhiên hướng về phía Tiêu Viêm cười to.

“Mời Mạc Tông chủ cứ nói!” Tiêu Viêm cũng tỏ vẻ tươi cười thân mật. Bất quá trong lòng hắn đối với lão già nham hiểm này cũng đã nảy sinh sự đề phòng và kiêng kỵ.

“Chắc hẳn Nham Kiêu tiên sinh là vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên mà đến phải không?” Mạc Thiên Hành hỏi một câu chẳng ăn nhập gì lúc này, rồi tiếp tục cười híp mắt: “Như vậy, chúng ta có thể liên thủ với nhau để đối phó với Ưng Sơn lão nhân! Nếu đoạt được Bồ Đề Hóa Thể Tiên từ tay lão, Hắc Hoàng Tông ta cũng có thể không cần, nhưng Nham Kiêu tiên sinh cũng phải cho chúng ta một ít bồi thường. Tiên sinh thấy sao?”

“Bồi thường?” Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, nửa cười nửa không: “Phá Tông Đan?”

“Khà khà, cùng người thông minh nói chyện thật là thoải mái!” Mạc Thiên Hành hớn hở: “Nham Kiêu tiên sinh cảm thấy như vậy có được không?”

Tiêu Viêm nheo mắt lại, liếc nhìn Tiểu Y Tiên ở bên cạnh, tạo ra bộ dáng đang có chút suy tính.

“Đừng tin tưởng lão già chết tiệt này! Ngươi phá vỡ chuyện tốt của lão, lão nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho ngươi đâu. Hơn nữa lấy tính tình tham lam của lão, ngươi cho rằng lão sẽ vui vẻ mà dâng tặng Bồ Đề Hóa Thể Tiên cho ngươi sao?” Thấy Tiêu Viêm trầm ngâm, Ưng Sơn lão nhân lạnh lùng cười!

“Lắm lời!” Mạc Thiên Hành đột ngột trầm mặt, tay áo vung mạnh. Một luồng Đấu khí vàng rực khổng lồ từ trong tay áo ào ào tuôn ra. Rồi giống như một con mãng xà vàng óng, lướt ngang bầu trời, rít lên những tiếng xuy lạp lạp bắn mạnh về phía Ưng Sơn lão nhân.

“Hừ”

Thấy Mạc Thiên Hành động thủ, Ưng Sơn lão nhân cũng hừ lạnh một tiếng, bàn tay gầy guộc đưa ra rồi đột nhiên nắm chặt lại. Không gian trước mặt nhất thời như bị bóp méo. Luồng Đấu khí màu vàng sau khi va chạm thật mạnh vào không gian đang vặn vẹo giống như thực chất kia, liền bùng nổ gây nên một tiếng động vang trời dội đất, rồi biến mất. Nhưng khi nó tiêu tán, dư âm năng lượng cũng đủ khiến cho thung lũng nhỏ này phải chấn động vài cái. Vô số tảng đá thật lớn từ trên núi ầm ầm lăn xuống.

“Nham Kiêu tiên sinh yên tâm, lão phu có
thể cam đoan với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể đem Phá Tông Đan cho Hắc Hoàng Tông ta, Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào!” Sau khi tức giận ra tay, Mạc Thiên Hành lại nhìn Tiêu Viêm, nói rất thành khẩn.

Đối với đề nghị của Mạc Thiên Hành, ngoài mặt thì Tiêu Viêm làm ra vẻ trầm ngâm, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn thừa hiểu Ưng Sơn lão nhân và Mạc Thiên hành đều là những con cáo già thành tinh, không thể tin tưởng được. Những lời cam đoan bảo chứng của mấy lão già này so với đánh rắm tuyệt đối giống nhau, nào có chút gì gọi là đảm bảo?

Nhưng cho dù hắn không tin Mạc Thiên Hành, thì đề nghị lần này của lão không hoàn toàn là không thể xem xét. Ưng Sơn lão nhân đồng dạng cũng không phải hạng vô dụng, nếu hiện giờ giải quyết được lão, thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Về phần sau đó Bồ Đề Hóa Thể Tiên rơi vào tay ai, thì còn là chuyện phải bàn…

Ngay lúc Tiêu Viêm chuẩn bị đáp ứng, thì một âm thanh nhàn nhạt cũng đột nhiên vang lên.

“Mạc Tông chủ, nếu quả thật phải hợp tác liên thủ, thì sao phải tìm bọn chúng? Ma Viêm Cốc ta không phải là lựa chọn tốt hơn hay sao?”

Nghe được thanh âm này, sắc mặt những người đang ở đây đều biến đổi. Ánh mắt xoay chuyển, chỉ thấy từ phía chân trời hướng bắc, mười mấy đạo lưu quang nhanh chóng bay đến, ngắn ngủi trong vài cái chớp mắt đã hiện ra trên không trung của thung lũng. Dẫn đầu là người áo xám thần bí, còn bọn Phương Ngôn đại trưởng lão cuả Ma Viêm Cốc, đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn mọi người.

“Người của Ma Viêm Cốc…”

Tiêu Viêm chau mày nhìn những người mới đến này, lẩm bẩm nói:” Bọn người này… làm sao lại phát hiện ra chỗ này? Chuyện này đã bắt đầu trở nên phiền phức rồi...”

Vẻ mặt Ưng Sơn lão nhân cũng bởi vì sự xuất hiện của Ma Viêm Cốc mà trở nên vô cùng khó coi. Càng lúc càng có nhiều cường giả xuất hiện, đối với lão không ổn chút nào. Là người nắm giữ Bồ Đề Hóa Thể Tiên, lão liền trở thành mục tiêu của toàn bộ đám người ở đây. Tuy lão là Đấu Tông thật, nhưng hiện tại cũng đã có ít nhất ba người có cấp bậc tương đương. Lấy một địch một hãy còn tốt, đằng này lại là lấy một địch ba, có lẽ đến khi chết cũng không biết vì sao mình chết a...

“Ha ha, không nghĩ tới chư vị bằng hữu của Ma Viêm Cốc cũng xem thấu tạp kỹ của Ưng lão quái nha!” Mạc Thiên Hành mới vừa thoáng trầm mặt xuống liền nhanh như chớp tươi cười. Lão chậm rãi nhìn người áo xám thần bí đứng trước bọn người Ma Viêm Cốc kia, hòa nhã: “Không biết ngài là cao nhân phương nào? Theo lão phu biết, Cốc chủ Ma Viêm Cốc đang trong giai đoạn bế quan, nên chắc không phải là các hạ rồi?”

“Vị tiên sinh này là khách quý cuả Ma Viêm Cốc ta, Mạc Tông chủ cũng lâu rồi chưa tới Ma Viêm Cốc ta làm khách nên tất nhiên là không biết!” Phương Ngôn cười cười, rồi lạnh lùng hướng về phía Tiêu Viêm cười nhạt: “Nham Kiêu tiên sinh, ồ, sai rồi, có lẽ nên gọi ngươi là Tiêu Môn chủ mới đúng?”

Tiêu Viêm lúc này không mang theo áo choàng, nên khuôn mặt cũng lộ ra. Sở dĩ Đại trưởng lão Phương Ngôn vừa nhìn liền biết ngay thân phận của hắn là vì không ít người trong thượng tầng của Ma Viêm Cốc đều có bức họa Tiêu Viêm.

“Tiêu môn chủ?” Nghe vậy, Mạc Thiên Hành và đám người Hắc Hoàng Tông đều cảm thấy kinh ngạc.

“Ha ha, chẳng lẽ Mạc Tông chủ không biết, vị Nham Kiêu tiên sinh này, chính là môn chủ “Tiêu Môn”, Tiêu Viêm sao? Năm đó hắn tại bên trong Hắc Giác Vực rất là nổi bật a. Đến cả Kim,Ngân nhị lão đều phải chịu thất bại dưới tay hắn đó!” Phương Ngôn híp mắt cười.

Nghe được lời nói của Phương Ngôn, vẻ mặt đám người Mạc Thiên Hành liền tỏ ra kích động, ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm về khuôn mặt đầy bình thản của Tiêu Viêm. Đối với thế lực mới “Tiêu Môn” tại Hắc Giác Vực này, bọn họ cũng có chút chú ý. Mà đối với vị Môn chủ thần bí thành lập ra nó cũng cảm thấy rất có hứng thú. Nhưng thật không nghĩ ra, Môn chủ thần bí đó lại chính là Nham Kiêu, một thanh niên nhìn rất trẻ tuổi đứng ở trươc mặt này!

Đối với những ánh mắt khác thường của bọn họ, Tiêu Viêm cũng không để ý. Hắn chằm chằm nhìn vào người áo xám thần bí vừa xuất hiện kia. Hiện giờ với khoảng cách đã rất gần như vậy, đối phương liền đem cho hắn một sự quen thuộc cùng cảm giác âm trầm càng lúc càng nồng nặc..

“Khặc khặc, thế nào? Tiêu môn chủ có cảm thấy rất quen thuộc hay không?” Dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, gã áo xám kia liền cười lạnh. Trong tiếng cười đã ào ạt tuôn trào sát ý.

Nghe tiếng cười khá quen thuộc này, Tiêu Viêm chợt chấn động, một ý nghĩ như điện quang lóe lên trong đầu!

Người áo xám ngừng cười, bàn tay nhẹ nhàng cầm cái mũ chùm màu xám chậm rãi giở lên.

Áo choàng rơi xuống, một khuôn mặt lạnh lùng và dữ tợn hiện ra.

Ngay tại lúc cái áo choàng kia chạm đất, đôi đồng tử đen nhánh của Tiêu Viêm cũng đột nhiên co rút lại thật nhanh.

“Quả nhiên…là ngươi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện