Đấu Phá Thương Khung

Đánh Chết


trước sau



Ba người Phương Ngôn đưa ánh mắt ngây dại nhìn ngọn lửa màu xanh bị nhốt trong hỏa võng trên tay Tiêu Viêm, tiếp đó lại nghe thấy tiếng cười của Tiêu Viêm truyền đến, trong lòng nhất thời nhộn nhạo, trên gương mặt xuất hiện nét hồng nhuận khác người, phụt một tiếng, cả ba đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh Không Hỏa Hoàng là kết quả ngưng tụ đấu khí cả đời của ba người Phương Ngôn, bên trong còn ẩn chứa tinh huyết bản mệnh, giữa ba người với Hỏa Hoàng luôn có mối liên hệ cảm ứng lẫn nhau nhưng từ lúc hỏa võng màu xanh hình thành, một chút cảm ứng này cũng triệt để bị cắt đứt, đương nhiên, cùng với sự biến mất của mối liên hệ chính là việc đấu khí tinh thuần tu luyện nhiều năm của bọn họ cũng bị mất theo, nói cách khác, thực lực của ba người Phương Ngôn cũng bị tụt giảm thê thảm, hậu quả như vậy…

Hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp, mái tóc đỏ trên đầu Phương Ngôn cũng đã xuất hiện vài tia khí trắng, gương mặt già nua càng trở nên khắc khổ, hắn run rẩy bôi đi vết máu trên khóe miệng, ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm đang vung động đôi cánh lửa trên không, vẫn không từ bỏ ý định, nghiến răng biến đổi thủ ấn.

Nhưng mặc kệ Phương Ngôn cố gắng thúc động liên hệ với Hỏa Hoàng như thế nào đi nữa, cũng chẳng khác gì việc đem muối bỏ bể, Hỏa Hoàng vẫn không có chút phản ứng, hỏa võng nhỏ gọn như nắm tay, giống như một cái lao tù không thể đột phá, ngăn trở hoàn toàn mối liên hệ giữa Phương Ngôn và Hỏa Hoàng.

“Hỗn đản, mau giải phóng Hóa Sinh Hỏa ra!” Một gã Ma Viêm cốc trưởng lão cảm thụ được thân thể càng thêm hư nhược, ánh mắt biến đổi liên tục, quát lên với Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm bình thản đưa ánh mắt nhìn ba người Phương Ngôn đang thở đứng thở dốc, nếu làm theo lời hắn thì mình có khác nào là kẻ ngu?

Sau khi đem Hóa Sinh Hỏa vây lại, trong lòng Tiêu Viêm mới có chút thả lỏng, mất đi Hóa Sinh Hỏa, ba người Phương Ngôn đã không đủ sức gây phiền toái, thực lực bọn họ càng giảm xuống, càng khó lòng chống cự với dị hỏa.

Lại nói, Hóa Sinh Hỏa này coi như là ba người Phương Ngôn tự dâng lên tận cửa, nếu bọn họ kiên trì dùng đấu khí để ngăn trở Tiêu Viêm, trừ phi hắn chấp nhận tiêu hao một lượng lớn đấu khí, thi triển một số đấu kỹ đặc biệt, còn không cũng khó mà đánh bại được ba người bọn họ, làm như vậy, bản thân hắn chắc chắn sẽ bị tiêu hao không nhỏ, đâu có được thoải mái như hiện tại, khí định thần nhàn, cũng không cần tốn sức giải trừ Hóa Sinh Hỏa của ba người Phương Ngôn.

Phương Ngôn hít sâu một hơi, ánh mắt oán độc càng thêm sâu đậm, ngẩng đầu hướng về Tiêu Viêm cười nói:

“Ha hả, dị hỏa của Tiêu Môn chủ quả là có một không hai, xem ra ba lão già chúng ta đã cuồng vọng, Hóa Sinh Hỏa này là do đấu khí của ba người chúng ta ngưng tụ thành, mặc dù ngươi đã vây khốn lại nhưng cũng không làm gì được ngoại trừ việc chờ nó tự động tiêu thất, chi bằng như thế này, Tiêu Môn chủ trả lại cho chúng ta, lão phu lấy danh nghĩa Ma Viêm cốc cam đoan lập tức thối lui, không nhúng tay vào Bồ Đề Hóa Thể Tiên nữa, Tiêu Môn chủ thấy thế nào?”

Tiêu Viêm nhìn gương mặt già nua đang tươi cười của Phương Ngôn, khẽ mỉm cười rồi mới chậm rãi lắc đầu: “Phương Ngôn đại trưởng lão, chúng ta đều là người hiểu chuyện, lời nói ngây thơ như vậy, lão đừng nói nữa thì hơn, ta không tin khi đem Hóa Sinh Hỏa trả lại cho các ngươi, các ngươi sẽ tự động rời đi, hơn nữa, nói một câu không khách khí, cục diện bây giờ, các ngươi có rời đi hay không, đã còn quan trọng nữa sao?”

Từng chữ, từng câu của Tiêu Viêm lọt vào trong tai, gương mặt Phương Ngôn đang tươi cười cũng dần trở nên ngưng trọng, trên trán từng sợi gân xanh giật giật, rốt cuộc trong lòng không kìm được cơn giận dữ, hắn hét lên: “Vậy đến tột cùng ngươi muốn như thế nào? Hóa Sinh Hỏa ngươi đang giam cầm, ngoại trừ việc đứng nhìn nó tiêu tán, còn có tác dụng gì với ngươi? Ngươi muốn cái gì? Nói thẳng ra đi!”

Không trách được giờ phút này Phương Ngôn lại kích động mà thất thố như thế, trong lòng hắn hiểu rất rõ việc mất đi Hóa Sinh Hỏa đối với bọn hắn tượng trưng cho điều gì, nhẹ nhàng nhất cũng làm cho bọn họ bị giáng một cấp từ Đấu Tông thành Đấu Hoàng cường giả, hơn nữa việc tinh huyết bản thể bị hao kiệt, sẽ tạo thành nội thương vĩnh viễn, không chừng cả đời này bọn hắn cũng chỉ dừng chân tại cấp bậc Đấu Hoàng, vĩnh viễn không thể thăng tiến trở lại, đối với dã tâm không nhỏ của bọn hắn, chính là một loại hành hạ kinh khủng nhất.

Mặc kệ hắn có thất thố cỡ nào, Tiêu Viêm cũng không phải là người từ thiện, hơn nữa hắn càng hiểu rõ, từ thiện với hạng người này chính là tàn nhẫn với bản thân mình, bọn chúng toàn là hạng tiếu lý tàng đao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sau lưng người khác, người nổi bật nhất lại là Phương Ngôn, thủ đoạn lại càng thêm âm độc, một khi phóng thích Hóa Sinh Hỏa, tất nhiên hắn sẽ không giữ lời hứa bỏ đi, mà lại liên hợp với hai gã trưởng lão khác điên cuồng giết chết Tiêu Viêm.”

Hơn nữa, bị ăn quả đắng một lần, bọn họ sẽ không ngu ngốc dùng hỏa diễm để đối chiến với Tiêu Viêm mà sẽ là một hồi so đấu bằng đấu khí, đến lúc đó, dù Tiêu Viêm có thể đánh bại bọn họ lần thứ hai thì cái giá phải trả cũng sẽ rất cao, so với hiện tại chắc chắn còn hơn gấp mười lần, chuyện ngu xuẩn như thế, người lịch lãm nhiều năm như Tiêu Viêm sao có thể đâm đầu vào?”

“Xin lỗi, Hóa Sinh Hỏa này, đối với ta quả thật có tác dụng không nhỏ, việc trả lại cho các lão, Phương đại trưởng lão đừng bận tâm nghĩ tới nữa.” Tiêu Viêm nhẹ nhàng huy động hỏa võng trên tay, vừa nhìn Phương Ngôn vừa lắc đầu cười nói.

Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, sắc mặt Phương Ngôn càng thêm âm trầm, buông ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm, chợt hắn không nói không rằng huy quyền đánh mạnh vào lồng ngực mình, một ngụm máu tươi lại phún ra, bắn thẳng vào trong bàn tay còn lại.

Được máu tươi bao trùm, bàn tay khô héo liền tỏa ra một luồng sáng quỷ dị, Phương Ngôn lại tiếp tục huy động bàn tay, hình thành một thủ ấn kì dị .

“Thu!”

Thủ ấn vừa ngưng tụ, Phương Ngôn quát lên một tiếng, tiếng quát vừa
dứt, ngọn lửa bên trong hỏa võng đang chậm rãi lưu chuyển đột nhiên như bị kích thích, điên cuồng bùng lên, như muốn đột phá ra ngoài.

“Ngu xuẩn!”

Cảm nhận được ngọn lửa bên trong đang biến hóa mạnh mẽ, đôi mắt Tiêu Viêm càng thêm băng hàn, buông tiếng cười lạnh, ngón tay lập tức búng ra, một đoàn hỏa diễm vô hình lập tức tuôn trào, đem hỏa võng màu xanh bao phủ lại, hình thành thêm một tầng cấm chế ở bên ngoài.

Khi tầng cấm chế của Vẫn Lạc Tâm Viêm hình thành, một chút liên hệ mà Phương Ngôn vừa mới cảm nhận được với Hóa Sinh Hỏa liền lập tức bị mất đi, Hóa Sinh Hỏa bên trong hỏa võng lại trở nên yên tĩnh, trong nhất thời, sắc mặt Phương Ngôn trở nên xám như tro tàn, một cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tủy nhanh chóng tràn ra ngoài.

Đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Phương Ngôn, Tiêu Viêm khẽ nhếch miệng, rồi bất chợt đem hỏa võng ném thẳng vào trong miệng như ném một viên kẹo ngọt, trước vẻ mặt trợn mắt há mồm của ba người Phương Ngôn, lập tức đem Hóa Sinh Hỏa nuốt vào trong cơ thể.”

“Ngươi…, ngươi là tên điên, dám đem hỏa diễm nuốt sống?”

Chứng kiến hành động điên cuồng của Tiêu Viêm, khóe miệng ba người Phương Ngôn trở nên run rẩy, lục phủ ngũ tạng là nơi yếu nhất trong cơ thể con người, dù có là Đấu Tông cường giả, nếu nuốt phải thứ đó, e rằng kết quả cũng sẽ vô cùng thê thảm, vậy mà Tiêu Viêm lại có thể đem ngọn lửa có sức phá hoại lớn như thế nuốt vào cơ thể, hành động này không còn gì có thể điên cuồng hơn.

Nhẹ nhàng đem ngọn lửa nuốt xuống, Tiêu Viêm mỉm cười với ba người Phương Ngôn lúc này còn đang trợn mắt há mồm, đành rằng nội tạng là nơi yếu nhất của cơ thể người nhưng trong cơ thể hắn vẫn luôn được Vẫn Lạc Tâm Viêm bảo hộ, thậm chí đến thời khắc mấu chốt, hắn có thể điều động Cốt Linh Lãnh Hỏa mà Dược Lão để lại cho hắn, dưới sự bảo vệ của ba loại dị hỏa, bên trong cơ thể Tiêu Viêm chính là nơi an toàn nhất.

Trong tình cảnh này, dĩ nhiên Tiêu Viêm không có thời gian để thử xem Phần Quyết có thể luyện hóa Hóa Sinh Hỏa hay không, đành phải giữ nó lơ lửng trong thân thể, mới có thể giữ cho ngọn lửa không bị tiêu tán trong không khí.

Đem Hóa Sinh Hỏa bảo tồn trong cơ thể xong, Tiêu Viêm đưa ánh mắt nhìn về phía ba người Phương Ngôn, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa vô tận những tia lạnh lẽo, tuy rằng khi mất đi Hóa Sinh Hỏa, thực lực của ba người Phương Ngôn sẽ sút giảm đi rất nhiều nhưng điều đó cũng không đủ để Tiêu Viêm buông tha bọn họ, thà rằng hắn đuổi tận giết tuyệt, còn hơn lưu lại phiền phức về sau.

“Lão Nhị, lão Tam, giết hắn đi!”

Nhận thấy sát ý băng hàn trong mắt Tiêu Viêm, gương mặt Phương Ngôn thoáng co rút lại, chợt lớn tiếng quát.

Thấy Phương Ngôn quát lên, hai gã trưởng lão còn lại lúc này thực lực đã đại giảm liền biến sắc mặt, cắn răng thúc dục chút đấu khí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, kiên trì xông tới tập kích Tiêu Viêm.

Ngay lúc hai gã trưởng lão xông tới trước thì Phương Ngôn lại vội vàng lắc mình lùi lại phía sau, đôi mắt oán độc, lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm.

Bình thản nhìn hai gã trưởng lão Ma Viêm cốc ập đến từ hai hướng, Tiêu Viêm khẽ nâng tay áo, hỏa diễm xanh biếc lập tức bùng phát ra như núi lửa phun trào.

“Oành!”

Cảm nhận được năng lượng nóng cháy dao động từ phía sau truyền đến, trong lòng Phương Ngôn run lên từng hồi, không dám quay đầu lại, vội vã chớp động hai cánh đấu khí sau lưng, nhắm thẳng hướng núi rừng đằng xa bay đi.

“Lão Nhị, lão Tam, lão phu sẽ báo thù cho các ngươi, chỉ cần mời được cốc chủ ra tay, lúc đó nhất định phải bắt tên tiểu tử vương bát đản đó trả nợ máu! Còn có Tiêu Môn kia nữa, đến lúc đó nhất định chó gà không tha!” Phương Ngôn vừa liều mạng chạy trốn, vừa thấp giọng buông lời oán hận, tiếng oán hận theo gió dần lan truyền ra xa.

“Xuy!”

Lời oán hận vừa thốt ra, thân hình Phương Ngôn đang cấp tốc chạy trốn bỗng chợt đình trệ, một cơn đau nhức từ lồng ngực hắn lan truyền ra làm hắn không sao thở được, cố nén sự đau đớn tận tâm can, hắn khó nhọc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn được ngọn lửa xanh biếc bao trùm đang xuyên thấu từ phía sau qua lồng ngực hắn, ngọn lửa nóng bỏng đem máu thịt xung quanh vết thương đốt cháy hoàn toàn, Phương Ngôn chậm rãi quay đầu về phía sau, đôi mắt vô hồn nhìn gương mặt của người thanh niên trẻ tuổi, như cố truyền đạt chút oán độc còn đọng trong ánh mắt.

“Nếu ngươi cùng đồng bọn tiếp tục liên thủ, dù ta có chiếm thượng phong cũng không muốn phí khí lực để thu thập các ngươi, đáng tiếc, lão gia hỏa ngươi lại quá hồ đồ…”

Trong lúc đôi mắt Phương Ngôn đang từ từ nhắm lại, thanh âm bình thản của Tiêu Viêm từ phía sau lưng cũng nhẹ nhàng truyền vào tai hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện