Già Nam Học Viện cách Hoà Bình trấn một khoảng cách khá xa, bởi vậy nên khi đoàn người Tiêu Viêm chạy đến được ngoại viện thì đã là giữa trưa, Tiêu Viêm cũng không có dừng lại nghỉ ngơi mà là nhanh chóng hướng về nội viện tọa lạc ở sâu trong hậu sơn của Già Nam Học Viện.
Lấy tốc độ hiện giờ của đoàn người Tiêu Viêm, chỉ khoảng nửa giờ đã nhanh chóng xuyên qua thâm sơn có chút hung hiểm và u ám. Khi hẻm núi quen thuộc hiện ra tại trong tầm mắt Tiêu Viêm thì hắn biết là đã tới được nội viện.
Đoàn người dưới sự hướng dẫn của Tô Thiên, không gặp bất kì trở ngại nào thuận lợi tiến vào không gian kết giới che lấp nội viện.
Xuyên qua đại môn màu bạc, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một mảng rừng rậm xanh um mênh mông không thấy điểm cuối, Tiêu Viêm nhìn mảng rừng rậm quen thuộc này, trong lòng nổi lên một chút xúc động cùng hoài niệm, năm đó khi hắn lần đầu tiên đặt chân vào trong nội viện, tham dự vào “Hoả Năng liệp bộ tái”, đã làm cho hắn có được thanh danh không nhỏ trong nội viện.
“Ha hả, kể từ khi năm đó ngươi làm nên một đoạn giai thoại, cho đến hiện giờ vẫn chưa có tân sinh nào có thể sáng tạo nên kì tích như vậy lần nữa, hàng năm tân sinh vẫn là bị học viên cũ ra oai phủ đầu, không có lại phát sinh ra giống như ngươi năm đó thợ săn con mồi đổi chỗ cho nhau.” Tô Thiên đứng một bên, cười nói.
Tiêu Viêm khẽ cười khi nghe Tô Thiên kể lại một ít sự tình khi hắn lần đầu tới đây, khẽ thở ra một hơi, nói: ”Đi thôi…” Dứt lời, thân hình liền là nhẹ nhàng lướt vào trong rừng rậm, đám người Tô Thiên nhanh chóng theo sát.
Rời khỏi rừng rậm, nội viện cực kì rộng lớn liền xuất hiện trong tầm mắt đoàn người Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm đứng trên sườn dốc cao cao nhìn xuống nội viện tràn ngập sức sống, hiện giờ quy mô nội viện so với hai năm trước thì đã rộng lớn hơn một chút, thêm nữa là quy định tuyển sinh của nội viện đã cũng đã thoáng hơn một ít. Nội viện hôm nay đã là càng thêm náo nhiệt, tất nhiên như thế thì tính cạnh tranh cũng càng trở nên khốc liệt.
Có thể đi vào nội viện, cơ bản không có ai là yếu kém, mà người có bản lĩnh tất nhiên sẽ không vui sướng gì khi bị người khác đứng ở trên đầu mình. Để có thể càng làm cho mình có thể bài danh cao hơn một chút trên “Cường bảng”, đó là mục tiêu mà khiến cho không ít đệ tử liều mạng tu luyện…
Đoàn người dừng chân tại cửa chính nội viện, Tiêu Viêm nhưng không có đi theo đám người Tô Thiên, hắn hiện giờ rất muốn đi xem Bàn Môn, cái thế lực mà hắn sáng lập đầu tiên trong đời, hiện giờ đã phát triển đến trình độ nào rồi…
Mà Tô Thiên thấy thế cũng không ngăn cản, gật đầu cười, nói: ”Ngươi có thể tuỳ tiện tìm người hỏi thăm một chút là có thể biết được vị trí tổng bộ Bàn Môn, ôn chuyện xưa xong, hãy tới nội viện trưởng lão viện tìm ta.” Nói xong, Tô Thiên cũng không đợi Tiêu Viêm đáp lời, liền xoay người mang theo Tiêu Lệ, Tiểu Y Tiên đám người đi hướng về sâu bên trong nội viện, để lại Tiêu Viêm một mình đứng tại chỗ.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng đám người Tô Thiên cho đến khi khuất hẳn, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn dần dần hiện lên một nụ cười hưng phấn nhẹ, nụ cười mà đã rất lâu rồi chưa từng hiện ra lại trên khuôn mặt Tiêu Viêm. Cho tới tận bây giờ, hắn đã quen sống trong hoàn cảnh bị áp bách phải tranh đấu không ngừng khiến hắn dường như đã quên mất rằng mình cũng chỉ là một thanh niên mới 20 tuổi mà thôi, chứ không phải là một ông lão đầu tóc bạc trắng.
Mà hiện tại, Tiêu Viêm đang đứng ở bên trong học viện tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, khiến cho tâm tình của hắn cũng trở nên thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn biểu hiện mới thấy phù hợp với lứa tuổi của hắn, chứ không phải là một ông cụ non như trước kia.
Tiêu Viêm đưa tay lên chà xát khuôn mặt, chậm rãi cất bước hoà vào dòng người trong nội viện, sau đó tùy tiện hỏi thăm một chút thông tin về vị trí của tổng bộ Bàn Môn, tên trẻ tuổi bị giữ lại khuôn mặt ngạc nhiên chỉ đường cho hắn, Tiêu Viêm nói lời cảm tạ rồi xoay người rời đi.
“Tiểu tử này… mới tới đây lần đầu hay sao? Ngay cả tổng bộ Bàn Môn nằm ở đâu cũng không biết?” Tên học viên nhìn Tiêu Viêm rời đi xa, thấp giọng thì thầm.
Tiêu Viêm dựa theo phương hướng mà tên học viên kia chỉ, sau 10’ đã tới được khu vực bên ngoài tổng bộ Bàn Môn. Lấy khả năng trấn định của Tiêu Viêm mà khi nhìn thấy được sơn trang chiếm diện tích khổng lồ trước mặt thì cũng phải trừng mắt líu lưỡi, khi nào thì nội viện trở nên hào phóng như vậy? Cho phép một cái thế lực của học viên xây tổng bộ vô cùng xa hoa, so sánh với lúc ban đầu chỉ có một gian nhà nhỏ thì quả thực chính là khác biệt một trời một vực.
Bất quá Tiêu Viêm đã rời khỏi nội viện hơn hai năm thì tất nhiên là không thể hiểu rõ được tình hình. Hiện tại thế lực của Bàn Môn vô cùng khổng lồ, năm mươi người xếp hạng Cường bảng danh giá nhất của nội viện thì đã có hơn phân nửa là thành viên của Bàn Môn, thậm chí một vài trưởng lão mới nhậm chức cũng đeo huy hiệu của Bàn Môn. Hơn nữa hiện giờ môn quy Bàn Môn càng thêm nghiêm khắc khiến cho thành viên càng thêm trung thành tận tuỵ, lực quản chế và khen thưởng lại càng mạnh, so sánh với những thế lực lỏng lẻo khác thì thật đúng là một trời một vực.
Tiêu Viêm trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng, sau đó cất bước hướng lại gần tổng bộ, ánh mắt lướt qua bốn người thanh niên sắc mặt nghiêm túc đang đứng ngay cửa, qua hơi thở của bốn người này có thể thấy được cho dù là so sánh ở bên trong nội viện thì cũng không phải là học viên bình thường có thể sánh bằng, thế
mà lại phải đứng ngoài cổng canh gác, đây là Tiêu Viêm lần đầu tiên chứng kiến kể từ khi bước chân vào nội viện này.
Nhìn thấy ánh mắt quan sát cảnh giác của bốn người thanh niên, Tiêu Viêm thân hình khẽ động. Ngân quang nhàn nhạt loé lên, thân hình như quỷ mị thần không biết quỷ không hay trực tiếp hiện ra tại bên trong tổng bộ Bàn Môn, sau đó khẽ vỗ tay cười tủm tỉm, bước vào bên trong.
Tiêu Viêm rẽ vào một con đường, vừa cất bước vừa cảm nhận sự rộng lớn ở bên trong, đi một lát thì thấy trước mắt xuất hiện một khoảnh đất trống sạch sẽ, từ trong đó không ngừng truyền ra từng đợt âm thanh reo hò ủng hộ.
Nghe được từng tràng ân thanh ủng hộ, Tiêu Viêm không khỏi cười nhìn vào khoảng đất trống giờ đây đang đầy ắp người, chậm rãi đi tới, ở đây hắn cảm nhận được một chút quen thuộc hơi thở.
Đi lại gần, Tiêu Viêm phát hiện ra có một cái đài cao ở chính giữa, trên đài có một thiếu nữ quần áo lam nhạt ngồi xếp bằng, thiếu nữ khuôn mặt rất đẹp, thân thể mềm mại, những đường cong mê người ẩn hiện bên dưới lớp quần áo khiến cho người khác phải động tâm, bất quá khiến mọi người có chút tiếc nuối chính là khí chất của nàng quá lãnh đạm, nhìn thoáng qua có thể biết đây là một thiếu nữ cao ngạo, nam nhân bình thường, không có bản lĩnh gì thì chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn nàng mà thôi.
Đương nhiên, điều khiến Tiêu Viêm cảm thấy hứng thú không phải là khuôn mặt dáng người của thiếu nữ này, mà là dược đỉnh đang đặt ngay ngắn trước mặt nàng. Giờ phút này ngọn lửa trong dược đỉnh liên tục bốc lên, có mùi thuốc thoang thoảng truyền ra, không ngờ thiếu nữ này lại là một Luyện Dược Sư.
Tiêu Viêm mắt lộ vẻ kinh dị nhìn lướt qua dược đỉnh, mũi khẽ hít hà, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, thấp giọng lẩm bẩm: ”Quả nhiên là tứ phẩm đan dược Thiên Khí đan, không nghĩ tới nàng tuổi còn trẻ như vậy mà đã có khả năng luyện chế được loại đan dược này, thiên phú không hề thấp hơn Liễu Linh đệ tử của Cổ Hà.”
Giờ phút này thiếu nữ áo lam đang toàn lực chú ý vào bên trong dược đỉnh. Ngẫu nhiên từng giọt mồ hôi chảy xuống cái trán trơn bóng, theo khuôn mặt trái xoan hơi gầy rơi xuống.
Thiếu nữ áo lam mặc dù hai má chảy xuống mồ hôi nhưng rõ ràng là vẫn chưa kiệt sức, linh hồn lực lượng thật cẩn thận khống chế ngọn lửa bao quanh đan dược, từng luồng mùi hương nồng đậm không ngừng lan toả khiến những người vây xem xung quanh không ngừng nuốt nước miếng, thanh âm của một vài người cúi đầu thì thầm với nhau cũng truyền ra.
“Thuật chế thuốc của Hân Lam học tỷ thật là càng ngày càng xuất sắc, chỉ bằng chừng ấy tuổi là đã có thể luyện chế được tứ phẩm đan dược, thành tựu sau này chắc chắn rất cao.”
“Hắc hắc, đúng vậy, ai nếu là có thể cưới được Hân Lam học tỷ thì cả đời cũng không sợ thiếu đan dược để ăn…”
“Hứ, mơ mộng hão huyền, trong học viện này hình như còn chưa có xuất hiện nam nhân có thể lọt được vào mắt của Hân Lam học tỷ, chưa kể nàng còn từng nói rằng nếu muốn kết giao với nàng thì khả năng luyện dược phải cao hơn nàng, ngoại trừ một số ít trưởng lão hoặc là đạo sư luyện dược hệ ra, có ai vượt qua được nàng?”
“Hắc, ai bảo không có? Môn chủ của chúng ta năm đó cùng người khác đấu luyện dược là đã chế ra được ngũ phẩm đan dược!”
“Khụ khụ… cút xa ta ra một chút, môn chủ rời đi nội viện cũng đã được hai năm, làm sao mà tính được…”
Tiêu Viêm nghe được chung quanh vang lên những âm thanh nói chuyện với nhau, cảm thấy có chút buồn cười, xem ra mình thật là đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Khi Tiêu Viêm đang âm thầm cảm thấy buồn cười, thì thiếu nữ áo lam trên đài cũng là đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, tay ngọc khẽ vẫy, một viên đan dược rất tròn toả ra mùi thuốc nồng đậm từ bên trong dược đỉnh bắn ra, sau đó rơi vào bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng.
Nhìn thấy thiếu nữ luyện đan thành công, từng đợt thanh âm trầm trồ khen ngợi từ dưới đài vang lên không dứt. Những tiếng nói nịnh hót không hề làm thiếu nữ áo lam đỏ mặt, khuôn mặt nàng vẫn lãnh đạm, đôi mắt đẹp lướt qua những tên đang kêu gào nịnh hót, liền khiến chúng vội vàng xấu hổ câm mồm.
“Đáng tiếc…” Tiêu Viêm nhìn lướt qua đan dược trong tay thiếu nữ, lại khẽ lắc đầu, thấp giọng nói.
Tiêu viêm vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy âm thanh xung quanh dần hạ xuống, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, liền thấy một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mà sáng ngời, chăm chú nhìn về phía này.
Thiếu nữ áo lam đứng trên đài nhìn xuống người thanh niên mặc hắc bào khuôn mặt có chút quen thuộc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi truyền ra.
“Ngươi nói cái gì đáng tiếc?”