Đấu Phá Thương Khung

Tốc Độ Uy Hiếp


trước sau



Hàn Phong ánh mắt lành lạnh nhìn đám người Tiêu Viêm đang chậm rãi tiến về phía quảng trường. Đặc biệt phía sau còn có Thiên Bách nhị lão, trong mắt lộ ra hàn quang đại thịnh.

“Tiêu Viêm, không nghĩ là ngươi lại có lá gan tự mình đến đây, ngươi thật cho là mọi người ngồi đây đều là đồ trang trí (đồ chơi) hay sao?” Hàn Phong chậm rãi đứng dậy cười lạnh nói, vừa nói hắn vừa ra âm thầm nháy mắt với một gã cường giả Ma Viêm cốc, liền triệu tập Ma Viêm Cốc hộ vệ tới.

“Ta đến Ma Viêm cốc chỉ nhằm vào Hàn Phong ngươi, không liên quan đến những người khác, nếu các vị thực sự muốn nhúng tay vào, tại hạ ra tay thực không lưu tình đâu” Tiêu Viêm chậm rãi đi đến quảng trường, bước chân nhẹ nhàng nhưng lại làm cho không ít người ngồi tại đây cảm nhận thấy một luồng uy áp cấp bách. Những tin đồn về Tiêu Viêm bên trong Hắc Giác Vực quá lớn, làm cho không ai dám khinh thường người thanh niên thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ này.

“Đám hộ vệ bên ngoài Ma Viêm Cốc kia ngươi không cần thông tri nữa, tiến đây ta đã thuận tay đuổi đi hết sạch rồi”

Hàn Phong âm thầm ra hiệu, nhưng không thể lọt qua mắt Tiêu Viêm vẫn chăm chú quan sát lão, lập tức lộ ra ý cười có một chút huyết tinh chi vị.

Nghe vậy Hàn Phong cùng các cường giả Ma Viêm cốc đều lập tức kinh sợ, chợt một người phẫn nộ quát: “Khá lắm, tiểu tử ra tay thật ác độc, ngươi còn muốn đem Ma Viêm cốc giết đến chó gà cũng không tha phải không?”

Tiêu Viêm nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản nói: “Lúc đầu Ma Viêm cốc giết không ít đệ tử vô tội của Già Nam Học Viện, các ngươi có nghĩ đến ngày hôm này không? Già Nam Học viện không thích giết chóc nhưng đối với địch nhân không có ngu xuẩn mà ra vẻ từ bi”

Hàn Phong hai mắt híp lại, sát ý dữ dội phát ra, đấu khí bàng bạc tuôn ra lượn lờ quanh thân. Trước sức mạnh uy áp đó cái bàn ở trước mặt tức thì răng rắc kêu lên một tiếng rồi vỡ vụn không còn một mảnh. Xem ra hôm nay ngươi đến đây muốn tiêu diệt Ma Viêm cốc chỉ sợ ngươi sai lầm rồi, có Mạc tông chủ và Ưng Sơn lão nhân ở đây, ngươi có cơ hội làm càn chăng, nếu biết thức thời thì mang nước của Bồ Đề Hóa Thể Tiên ngoan ngoãn giao ra đây!” Hàn Phong âm thầm quát lớn.

Tiêu Viêm khẽ liếc mắt nhìn sang Mạc Thiên Hành và Ưng Sơn lão nhân, giọng nói không một chút tươi cười nói: “Mạc tông chủ và Ưng Sơn lão tiên sinh đều muốn cùng một phe với Hàn Phong sao”

Tại lúc Tiêu Viêm nói chuyện, phía sau Tô Thiên và Tiểu Y Tiên cũng khẽ bước lên tập trung nhìn vào Mạc tông chủ và Ưng Sơn lão nhân.

Tiêu Viêm đột nhiên xông vào nơi này, rõ ràng là một chút ngoài dự liệu của Mạc Thiên Hành cùng Ưng Sơn lão nhân, có lẽ bởi vì Địa Ma lão quỷ lần trước mà trong lòng bọn họ tương đối kiêng kị, đặc biệt giờ đây xuất hiện hai gã Đấu Tông khiến khí thế của hai người bọn họ liền yếu đi.

“Tiêu môn chủ, Bồ Đề Hóa Thể Tiên đối với hai người bọn ta mà nói tương đối có sức hút. Sở hữu nó trong tay, Hàn Phong coi đó là lý do dụ hoặc chúng ta. Hai người bọn ta khó có thể kháng cự được” Mạc Thiên Hành vuốt nhẹ chòm râu rồi chậm rãi nói.

“Nếu ngươi đồng ý mang Bồ Đề Hóa Thể Tiên ra giao cho ta thì chúng ta sẽ không gia vào chuyện này, về phần Hàn Phong, ngươi cùng hắn giải quyết với nhau chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào” Ưng Sơn lão nhân cũng nhìn Tiêu Viêm trầm giọng nói.

Ở một bên Hàn Phong nghe được những lời nói này cư nhiên giận dữ nổi lên, lời nói của hai người này rõ ràng muốn chịu thua, nếu là lúc bình thường thì có thể bỏ qua, nhưng giờ phút này đây muốn mượn bọn họ để thúc đẩy thành lập Liên minh, mà bọn họ trước mặt Tiêu Viêm tỏ ra e sợ sẽ làm cho mấy thế lực kia tự nhiên cũng lui bước.

Trong lòng hiện lên ý nghĩ, Hàn Phong đưa ánh mắt đảo qua quảng trường, quả nhiên thấy một số ánh mắt cường giả né tránh. Xem ra Tiêu Viêm mạnh mẽ tiến vào đây làm một số ít người không dám tham gia vào chuyện này.

Đối với lời nói của Mạc Thiên Hành và Ưng Sơn lão nhân, Tiêu Viêm từ chối cho ý kiến, Bồ Đề Hóa Thể Tiên là dùng để cho Tiểu Y Tiên khống chế Ách Nan Độc Thể, nên hắn không thể mang ra, vì thế hôm nay khó tránh được một trận chiến thảm khốc.

“Hôm nay Tiêu Viêm Môn ta cùng với Ma Viêm cốc giải quyết ân oán, tại đây ta hy vọng những người ngoài cuộc không cần tham dự vào, chỉ cần không đứng về phía Ma Viêm cốc thì Tiêu Viêm ta đều coi là bằng hữu, đối đãi với bằng hữu Tiêu Môn ta vô cùng thân thiết. Nhưng nếu là địch nhân thì phải tiêu diệt sạch sẽ” Tiêu Viêm cước bộ bay lên một cương thạch ở giữa quảng trường, quát nhẹ một tiếng vang vọng tại trong tai tất cả mọi người ở nơi đây.

Cảm thụ được khí thế hùng hồn của Tiêu Viêm, không ít người sắc mặt tự nhiên hơi đổi. Hiện nay thực lực của Tiêu Viêm đạt tới lục tinh Đấu Hoàng, hơn nữa Phần Quyết cho đến Dị Hỏa công hiệu cũng đủ đấu với Đấu Hoàng đỉnh phong một trận. Đa phần mọi người ở đây trừ Hàn Phong ra, số còn lại đều cảm thấy mảnh bất an nơi lồng ngực.

Đối với khí thế mạnh mẽ của Tiêu Viêm, Hàn Phong cùng Mạc Thiên Hành mấy người trong mắt đều tỏa ra kinh ngạc phát hiện, Tiêu Viêm sau mấy tháng ngắn ngủi thực lực mạnh lên không ít. “Không để khí thế của người này đùa giỡn
thế được” Một chút ý nghĩ lạnh lẽo trong tâm Hàn Phong xẹt qua, còn đối với ánh mắt kỳ quái của Kim Ngân Nhị Lão.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Phong, Kim Ngân Nhị lão thoáng chần chừ giây lát một chút, rồi thân hình đồng thời nhẹ nhàng hiện ra, xuất hiện ở giữa quảng trường mang cường hãn khí thế xuất ra chống đỡ khí thế của Tiêu Viêm, lấy hai bọn họ trung tâm luận về khí thế cấp bậc rõ ràng Tiêu Viêm chân chính không bằng bọn họ, chẳng qua là nhờ vào một số đấu kỹ cực kỳ khủng bố mà thôi, chỉ cần Tiêu Viêm không thi truyển những đấu kỹ này, Kim Ngân Lão Nhị tuyệt đối có thể bắt được người này.

Nhưng mà, bọn họ đối với Tiêu Viêm hiểu biết chỉ qua vài lần giao đấu trong quá khứ, hiện tại nếu muốn bắt hắn lại cần phải trả một cái giá không nhỏ.

”Tiêu Môn chủ, hôm nay Ma Viêm cốc đang có tiệc mời khách, không có mời ngươi tới a! Vậy mời ngươi đi cho!” Kim Ngân Nhị Lão hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, quát lạnh nói.

Ngay khi lời nói hai người vừa xong, thì một tiếng sấm đột nhiên từ phía Tây mở ra, một đạo cánh tay thon dài nhẹ nhàng tóm lấy cổ hai người bọn họ, bàn tay chậm rãi đọng lại cứng ngắc: “Hai người các ngươi lấy tư cách gì mà cùng nói chuyện với ta vậy hả?”

Bàn tay của người tuổi trẻ dần dần tăng lên, giờ phút này chỉ cần lòng bàn tay hắn phát lực là có thể bẻ gãy hai cái cổ ngay lập tức. “A… tốc độ thật kinh khủng, Đấu Hoàng cấp độ làm sao lại có được tốc độ như vậy được”.

Nhìn cơ hồ giống như thuấn di xuất hiện tại phía sau Kim Ngân Nhị Lão khiến cho toàn trường nhất thời yên lặng, chợt từng tiếng la ó chứa đựng sự hoảng sợ cùng tiếng thất thanh vang lên.

Giờ phút này cánh tay của Tiêu Viêm vẫn giữ trên cổ hai lão già Kim Ngân, tại phía sau lưng hai cốt dực to lớn đang vỗ vỗ, mỗi lần cốt dực vỗ thì trong không khí phát ra tiếng sấm nho nhỏ, gió lốc cũng từ hai cốt dực phát ra xung quanh bốn phía.

Lúc thi triển “Ngọc Thạch Xương Dực” Tiêu Viêm đối với Đấu Tông bình thường cũng có phần nằm chắc, hơn nữa hai lão già Kim Ngân này không ít lần đối mặt với nhau trong quá khứ. Nên liền bị Tiêu Viêm khống chế, nhìn cục diện trong mắt bao người nổi lên một nỗi sợ kinh hoàng.

Ngay phía sau lưng tràn ngập nỗi sát khí, Kim Ngân Nhị Lão trên trán đổ không ít mồ hôi lạnh, thân thể ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay Tiêu Viêm lẩn quẩn một đạo ám kình, chỉ cần hai người có biểu hiện kháng cự thì lập tức mất mạng đương trường.

“Tiêu…Tiêu đại nhân thủ hạ lưu tình“ Kim lão nuốt một ngụm nước miếng, miệng lắp bắp van xin, không dám trước sự uy phong của Tiêu Viêm mà có nửa điểm kháng cự. Tiêu Viêm hôm nay như lôi đình ám sát để lại trong lòng bọn họ kỷ niệm khó có thể phai mờ.

Tiêu Viêm sớm đã chạy đến phía sau bọn họ, là do bọn họ khinh thường không phòng bị, cho dù Tiêu Viêm là Đấu Tông muốn khống chế bọn họ trong thời gian ngắn ngủi như vậy cũng rất khó. Nói chung lần này là do bọn họ bất cẩn mà thôi…

“Hai người các ngươi thật ngu xuẩn, biết rõ Tiêu Viêm không phải là Đấu Hoàng bình thường, thế mà dám khinh địch” trên bàn tiệc Hàn Phong da mặt cũng rút lại, hắn không nghĩ tới Kim Ngân Nhị Lão lại bị Tiêu Viêm bắt được nhanh như vậy và cho đến kháng cự cũng không có lấy một lần. Kể từ đó Tiêu Viêm tại trước mặt mọi người cấp cho một cái kinh sợ, ngay cả hắn cũng không nhịn được tức giận mắng lên một tiếng.

Dưới bàn tiệc, Mạc Thiên Hành cùng với Ưng SƠn lão nhân đều nhăn mặt nhìn về cốt dực phía sau lưng Tiêu Viêm, lấy nhãn lực bọn họ có thể nhận ra Tiêu Viêm lấy tốc độ như vậy là nhờ công hiệu của cốt dực. Hơn nữa bọn nhớ rất rõ lần trước giao thủ với Tiêu Viêm thì tốc độ của hắn thấp hơn nay rất nhiều mà.

Mạc Thiên Hành chau mặt nhìn chằm chằm vào cốt dực có chút quen mắt, một lúc sau rốt cuộc cũng nhớ ra lần trước đấu giá hội Tiêu Viêm mua được bộ ma thú thây khô xương.

Không nghĩ tới lúc trước không rõ công hiệu của bộ xác ma thú này, cuối cùng lại bị Tiêu Viêm thu đến tay. Xem ra lần đấu giá hội đó Mạc Thiên Hành thật sự thua lỗ nặng nề.

“Mẹ nó, mỗi lần gặp tên tiểu tử này đều bị ôm nhục vào người” Con mắt mê tít nhìn đôi cốt dực, Mặc Thiên Hành giờ phút này tiếc nuối không thôi, chỉ dám suy nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện