Quầng sáng nhạt nhạt bao phủ giá sách nhìn có vẻ hư nhược nhưng lại ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ bên trong.
“Di?”
Ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào quầng sáng đang dao động, một lúc sau Tiêu Viêm khẽ ồ lên một tiếng kinh ngạc, hắn phát hiện, trên quầng sáng mơ hồ hiện ra một ít dấu vết dao động của không gian.
“Lồng ánh sáng này hẳn là do Địa Ma lão quỷ tạo nên, trong đó ẩn chứa một ít không gian chi lực, tuy có vẻ yếu ớt nhưng nếu mạnh mẽ phá hủy, e rằng sẽ tổn hại đến vật ở bên trong” Tô Thiên đứng bên cũng nhận thấy chỗ đặc biệt của lồng ánh sáng, hơi nhướng mày nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, co ngón tay búng ra, ngọn lửa xanh biếc liền hiện ra trên đầu ngón tay, hắn nhẹ nhàng chạm tay vào phía trên lồng ánh sáng.
“Xuy xuy!”
Hỏa diễm vừa tiếp xúc, lồng ánh sáng nhất thời rung động, từng đợt sóng gợn từ điểm tiếp xúc lan tràn ra xung quanh, không gian xung quanh lồng ánh sáng nhất thời trở nên vặn vẹo, thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Viêm nhướng mày, hỏa diễm trên tay từ từ tiêu tán, lồng ánh sáng này dù có vẻ không mạnh lắm nhưng nếu thực sự muốn mạnh mẽ đem nó phá hủy, năng lượng ẩn chứa bên trong sẽ có nguy cơ phát nổ, dù lực đạo vụ nổ có thể không lớn lắm nhưng cũng thừa sức để phá hủy quyển trục ở bên trong.
Thấy Tiêu Viêm thu tay lại, ba người Tô Thiên cũng hiểu được lồng ánh sáng này không hề dễ dàng phá giải như trong tưởng tượng, đều trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.
“Địa Ma lão quỷ không hổ là Đấu Tông cường giả a, mặc dù hắn chỉ lưu lại duy nhất một đạo phong ấn nhưng lại khó giải quyết vô cùng.” Tô Thiên buông tiếng thở dài, cảm giác nhìn thấy bảo bối trước mặt mà không thể vươn tay nắm lấy thật là khó chịu.
Tiêu Viêm khẽ cau mày, ánh mắt đột nhiên chớp động, nhìn sang phía Tử Nghiên vừa mới đem ma thú kia xử lí sạch sẽ, đang nhảy chân sáo trở về, lập tức vui mừng ra mặt, hắn thiếu chút nữa thì quên, dường như Tử Nghiên đối với những loại năng lượng phong ấn luôn có lực miễn dịch trời sinh, khi còn ở trong Nội Viện, năng lượng phong ấn nghiêm mật như thế mà cũng bị nàng xông qua không hề có chút trở ngại.
“Hừ, ngươi lại muốn ta làm gì đây?” Vừa mới tiến vào đã thấy nụ cười tủm tỉm trên mặt Tiêu Viêm, Tử Nghiên lập tức đề phòng, hừ lạnh nói.
“Lấy cho ta những đồ vật ở bên trong, những dược liệu lần trước để ở chỗ ta, ta sẽ trả lại cho ngươi, đồng thời tất cả đều được luyện chế thành khẩu vị mà ngươi thích.” Tiêu Viêm khẽ cười nói.
Nghe vậy, con ngươi như bảo thạch màu tím của Tử Nghiên nhất thời sáng rỡ, nàng tự giác trấn định đi tới trước giá sách, liếc mắt đánh giá lồng ánh sáng bao phủ bên ngoài, chợt có chút không yên tâm nói: “Ngươi không được nuốt lời đó.”
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Thấy vậy, lúc này Tử Nghiên mới xoay người, đôi tay nhỏ bé vươn ra, trực tiếp chạm vào lồng ánh sáng, dưới ánh mắt lo lắng của đám người Tiêu Viêm, đôi tay không gặp chút trở ngại nào, tiến thẳng vào bên trong lồng ánh sáng, đem bốn cái hộp gỗ lần lượt lấy ra.
“Bản lãnh kì dị của cô nàng này khiến người khác chỉ biết than thở, không chỉ có thần lực trời sinh, hơn nữa đối với dược liệu quý hiếm trong thiên địa còn có cảm ứng đặc thù, bây giờ lại còn miễn dịch với năng lượng phong ấn” Thấy Tử Nghiên không tốn chút công sức nào đã lấy được bốn hộp gỗ ra, Tô Thiên nhịn không được phải lắc đầu, nói với giọng vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Viêm cũng đồng cảm gật đầu, nhận lấy bốn cái hộp cổ xưa trong vẻ mặt đắc ý của Tử Nghiên, sau đó lần lượt mở ra.
Bên trong cái hộp gỗ thứ nhất chứa hai quyển trục màu bạc, tài liệu chế tạo hai quyển trục này có chút kì quái, nhìn như kết tinh của một loại vật liệu nào đó, mặt ngoài có vô số tia điện chạy ngoằn ngoèo.
Nhìn thấy quyển trục bất phàm, ánh mắt Tiêu Viêm hiện vẻ kinh ngạc vô cùng, sau đó cầm lấy quyển trục, chậm rãi mở ra.
“Bôn Lôi Giám, Địa giai trung cấp, Lôi thuộc tính công pháp.”
“Nhị ca, thứ này rất tốt với ngươi.” Quay về phía Tiêu Lệ, Tiêu Viêm tùy tiện đem quyển trục vứt cho hắn, Tiêu Viêm tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp, Lôi thuộc tính công pháp này đối với hắn vô dụng.
Tiếp nhận quyển trục, Tiêu Lệ vội vàng mở ra, trên gương mặt liền xuất hiện nét vui mừng lẫn sợ hãi, hắn kích động nói: “Là Địa giai trung cấp Lôi thuộc tính công pháp, ha ha, thật không uổng công đi lần này a.” Sinh tồn nơi Hắc Giác vực nhiều năm như vậy, hắn hiểu rất rõ loại công pháp Lôi thuộc tính cấp bậc này nếu đem đi đấu giá, sẽ làm ra chấn động cỡ nào.
Đương nhiên Bôn Lôi Giám này, hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đem đi đấu giá, sở trường của hắn là Lôi thuộc tính, có Bôn Lôi Giám này, chỉ trong thời gian cực ngắn, hắn có thể nhanh chóng đề cao cảnh giới.
Nhìn Tiêu Lệ kích động như vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, sau đó lại lấy ra quyển trục màu bạc, ánh mắt vừa liếc qua liền lập tức cười lớn: “Kinh Trập Lôi Pháp, Địa giai trung cấp đấu kỹ, kết hợp với Bôn Lôi Giám thành một đấu kỹ hoàn chỉnh, ha hả, xem ra hôm nay nhị ca thu hoạch không nhỏ nha.” Nói xong, Tiêu Viêm lại vứt quyển trục đó cho Tiêu Lệ, hắn vội vàng cẩn thận cầm lấy, sau đó nhịn không được thở phào một hơi. “Xem ra Địa Ma lão quỷ cũng luyến tiếc không nỡ đem loại đấu kỹ công pháp này ra đấu giá, cho nên mới cất giữ kỹ lưỡng như thế.” Tô Thiên cười to, nói vơi Tiêu Lệ.
Tiêu Viêm gật đầu cười, lại tiếp tục đem cái hộp gỗ thứ hai mở ra, một quyển trục màu
đỏ liền hiện ra trước mắt.
“Lộng Diễm Quyết!”
Nhìn quyển trục này, Tiêu Viêm sửng sốt kêu lên, trên mặt ngập tràn bất đắc dĩ, Lộng Diễm Quyết này hắn đã sớm lấy được từ trên thân của ba người Phương Ngôn, chỉ là còn chưa kịp tu luyện mà thôi, không nghĩ tới bây giờ lại có thể nhìn thấy một lần nữa.
Từ từ mở quyển trục đang cầm trên tay, ba chữ to Lộng Diễm Quyết liền đập vào trong mắt, càng làm cho Tiêu Viêm thêm ngao ngán, xem ra quyển trục này chẳng có một chút tác dụng gì.
“Di?”
Ngay lúc Tiêu Viêm định đem quyển trục thu lại, ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng chặt tại nơi có một chữ màu đỏ tươi diễm lệ dưới ba chữ Lộng Diễm Quyết.
“Chân!”
Đây mới là Lộng Diễm Quyết thật sự? Tiêu Viêm thoáng sững sờ, đôi chân mày nhíu lại, chẳng lẽ Lộng Diễm Quyết lấy được từ trên người của Phương Ngôn là đồ giả?
Nhíu chặt mày, Tiêu Viêm nhanh chóng mở rộng quyển trục ra, sau đó cẩn thận đọc những văn tự ghi trên đó.
“Lộng Diễm Quyết này do lão phu hao tốn nhiều năm tâm huyết để cải tiến, nguyên bản của Lộng Diễm Quyết tuy mạnh nhưng cần phải có ít nhất ba ngươi đồng thời tu luyện, mới có thể ngưng tụ được một loại Giả Dị Hỏa, hơn nữa mỗi lần ngưng tụ đều cần phải trả giá không nhỏ, tâm quyết này tốt hơn rất nhiều, chỉ cần một mình tu luyện cũng có thể ngưng tụ được Giả Dị Hỏa, mà uy lực lại càng hơn xa, di chứng cũng giảm thiểu tối đa, nói ngắn gọn, phương pháp tuy có rườm rà nhưng so sánh với nguyên bản lại không có chút tì vết nào.”
Ánh mắt chậm rãi lướt qua hàng văn tự, Tiêu Viêm không tự chủ được mà biến sắc mặt, sở dĩ hắn chưa tuy luyện Lộng Diễm Quyết là do di chứng quá lớn của việc ngưng tụ dị hỏa, loại di chứng này hắn khó có thể tiếp nhận, không nghĩ tới Địa Ma lão quỷ lại có thể đem nó cải tiến cho hoàn thiện, quả thực là bổn sự không nhỏ.
“Nếu như ta có thể tu luyện Lộng Diễm Quyết thành công, như vậy trong tương lai có thể một mình ngưng tụ một loại Giải Dị Hỏa? Nếu như vậy, Hủy Diệt Hỏa Liên cũng sẽ không còn bị hạn chế nữa, nó sẽ là trợ giúp lớn nhất cho ta xông xáo ở Trung Châu, Địa Ma lão quỷ này chính là đã giúp ta một đại ân không nhỏ.”
Trên khuôn mặt Tiêu Viêm hiện ra nét vui mừng hiếm có, chuyến đi này, quả nhiên là không vô ích.
Thấy vẻ vui mừng trên nét mặt Tiêu Viêm, mấy người Tô Thiên cũng chỉ cười, sau đó chuyển ánh mắt về hai cái hộp gỗ cổ xưa, thấy ánh mắt bọn họ, Tiêu Viêm cười hăng hắc, đồng thời mở ra hai cái hộp gỗ.
Hai hộp gỗ được mở ra, hiện ra hai vật phẩm hoàn toàn khác nhau, một hộp chứa một viên châu màu đỏ to bằng cỡ nắm tay, hộp khác chứa một thẻ trúc màu nâu xám, trông hết sức bình thường.
Ánh mắt mấy người Tiêu Viêm đều tập trung trên viên châu màu đỏ, bọn họ có thể cảm nhận được một luồng Hỏa thuộc tính cuồng bạo ẩn chứa bên trong viên châu. “Đây là ma hạch?” Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm vào khỏa châu màu đỏ, nói với giọng do dự, ma hạch cấp bậc cao như thế, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy. “Ân, quả thật là ma hạch… Tuy nhiên cấp bậc không thấp, hơn nữa có thể là ma hạch của Hóa Hình cao giai ma thú, bằng không cũng không thể có được kích thước cùng năng lượng như vậy.”
Tô Thiên vuốt nhẹ chòm râu, trong mắt xẹt qua một tia kinh hãi lẫn nghi hoặc, nói: “Ma hạch này, theo ta suy đoán hẳn là một ma hạch cấp 7 Hỏa thuộc tính, không ngờ Địa Ma lão quỷ còn cất giấu thứ này.”
Ma thú cấp 7, đó chính là cấp bậc tương đương với Đấu Tông, khi ma thú đạt đến thực lực này, trong cơ thể sẽ hình thành ma hạch, giá trị cực kì xa xỉ, hơn nữa loại ma thú cấp bậc này linh trí đã không hề thua kém nhân loại, một khi bị ép đến tuyệt lộ, thà là tự bạo, chứ không để địch nhân chiếm được ma hạch, bởi vậy, có rất ít người có thể có được ma hạch đẳng cấp này.
Tiêu Viêm cũng gật đầu, ánh mắt sợ hãi dừng thật lâu trên khỏa châu màu đỏ, sau đó lại chuyển mắt sang thẻ trúc trông cực kỳ bình thường kia.
Thẻ trúc màu nâu xám, chất liệu nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng Tiêu Viêm biết, có thể được Địa Ma lão quỷ cất giấu ở chỗ này, có thứ gì là vật tầm thường?
Nhẹ nhàng mở cái dây nhỏ trên thẻ trúc, Tiêu Viêm chầm chậm đem thẻ trúc mở ra, một dòng chữ to hung lệ, đỏ như máu hiện rõ trong ánh mắt mọi người.
“Thiên Yêu Khôi”