Đấu Phá Thương Khung

Người Quen


trước sau



Nhìn hai lão giả sắc mặc tái nhợt, không biết sinh tử ra sao đang nằm trên mặt đất kia, Hàn Lâm cũng cảm thấy sững sờ, đợi đến sau khi hắn nhận ra hai người này, trên khuôn mặt nhất thời hiện lên vẻ khiếp sợ, thất thanh nói: "Hồng Liệt? Hồng Mộc? Bọn họ làm sao lại rơi vào tay của ngươi?"

"Bọn chúng muốn ngăn cản ta, muốn bắt ta" Hàn Tuyết thản nhiên nói.

“Đây…. Đây là do hắn làm sao?" Khuôn mặt Hàn Lâm run run một chút, khó có thể tin nhìn về phía Tiêu Viêm, hoài nghi cực độ nói, là người Hàn gia, đối với hai người Hồng Liệt cùng Hồng Mộc, bọn họ tự nhiên là cực kỳ quen thuộc, bởi vậy cũng biết, hai lão này chính là cường giả Đấu Hoàng hàng thật giá thật, hai người liên thủ, sức chiến đấu đủ để địch lại lục tinh Đấu Hoàng, chẳng lẽ hai người bọn họ đều bị thua dưới tay vị thanh niên nhìn qua so với hắn còn nhỏ tuổi hơn này sao?

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng trong đoàn người chúng ta còn có người nào khác có thể làm được điều này sao?" Hàn Tuyết đối với Hàn Lâm này tựa hồ có chút chán ghét, bởi vậy khi nói chuyện cũng không có gì khách khí.

Bị Hàn Tuyết nói một câu làm chẹn họng, sắc mặt Hàn Lâm cũng biến ảo không ngừng, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải áp chế tia ghen tỵ trong long xuống, nếu là bị trưởng bối trong gia tộc biết hắn đối đãi như thế với một gã Cung phụng ….tất nhiên sẽ trừng phạt hắn.

"Ha hả, lúc trước là ta đã quá lỗ mãng" Hàn Lâm hướng về phía Tiêu Viêm cười cười một cách mất tự nhiên, sau đó liền nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Hàn Tuyết, nói: "Tuyết muội, đi thôi, trước hãy về gia tộc, gia chủ bọn họ chính là đang rất lo lắng cho ngươi a"

Hàn Tuyết khẽ gật đầu, phân phó ngừoi đem hai người Hồng Mộc đang hôn mê trở lại xe ngựa, sau đó nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Tiêu Viêm: "Tiêu Viêm tiên sinh, đi thôi, ta giới thiệu với ngươi một chút về người trong tộc"

Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ nhíu chân mày, hắn cũng không nghĩ sẽ tham gia quá mức vào chuyện tình của gia tộc này, bất quá sau khi nhìn thấy tia cầu khẩn trong mắt Hàn Tuyết, hắn chỉ đành phải thở dài một hơi, phất phất tay, nói: "Dẫn đường đi"

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết không khỏi lại hiện lên nụ cười nhè nhẹ, nét lạnh lùng trước đây cuả nàng tựa như đã bị tan đi, nhìn thấy thế khiến cho Hàn Lâm ở bên cạnh cảm thấy ghen ghét dữ dội, nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn chưa từng thấy qua vị đường muội nổi tiếng lạnh lùng này lại đối đãi như thế với một vị nam tử, hơn nữa, nhưng điều làm cho hắn cảnh giác, chính là tuổi của vị nam tử này cùng nàng cũng không sai biệt nhiều.

Bất quá sau khi biết được thực lực Tiêu Viêm, hắn cũng không dám đem những tâm tình này biểu lộ tại trên mặt, chỉ có thể nở một nụ cười thật miễn cưỡng, sau đó xoay người đi, mang theo một bụng oán khí tại phía trước dẫn đường.

Hàn gia tại bên trong Thiên Bắc Thành quả thật có được thực lực cùng danh vọng không kém, việc này thì từ lúc đi vào thành thậm chí ngay cả một ít quan viên điều tra cũng giảm đi là có thể nhìn ra được.

Xa đội từ từ đi vào trong thành thị, những tiếng ồn ào huyên náo nhất thời vang tới, làm cho Tiêu Viêm phải luẩn quẩn ở đại mạc mấy ngày trong lúc nhất thời có chút khó thích ứng.

Quy mô của Thiên Bắc Thành không thể so với bất kỳ toàn tiểu thành thị nào mà hắn đã từng thấy, hơn nữa có lẽ do nguyên nhân quy hoạch thích đáng nên cả tòa thành thị khiến cho người ta có cảm giác rầm rộ, dòng người đi lại không thôi trên đường phố rộng lớn, hé lộ những nét nhân khí xa xỉ của tòa thành thị này

Hàn gia, tọa lạc tại phía Nam Thiên Bắc Thành, mà ngược lại, Hồng gia lại chiếm cứ Bắc phương, hai cái gia tộc này, liền giống như hai vị chúa tể của tòa thành thị này, song phương đem tòa thành thị này chia làm hai nửa phân biệt rõ rệt. . .

Đương nhiên, tại trong thành thị cũng vẫn còn có một ít tiểu thế lực khác, bất quá nếu cùng so sánh với hai nhà Hàn - Hồng thì lại là bé nhỏ đến mức không đáng kể, giống như phù du vậy, chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp và ngước nhìn hai gã khổng lồ trong tòa thành thị này.

Vòng vo tại khắp các đường phố bên trong tòa thành thị trong nửa giờ, đoàn người Tiêu Viêm mới từ từ dừng lại tại bên ngoài một tòa trang viên cực kỳ rộng lớn.

Vào thời điểm xa đội đến cửa trang viên, vừa lúc nhìn thấy có không ít xe ngựa dừng lại ở trong này, mà trên mã xa đều có một cái huy chương màu đỏ giống nhau, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hàn Tuyết cùng Hàn Lâm đều biến đổi, Hàn Lâm sắc mặt âm trầm nói: "Người của Hồng gia? Bọn họ cư nhiên dám đến Hàn gia chúng ta giương oai?"

"Đi vào!"

Khuôn mặt tươi cười của Hàn Tuyết cũng lại khôi phục thành lạnh như băng như lúc trước, trước tiên phân phó đám người Hàn Trùng đem hàng hóa trên xa đội dỡ xuống, sau đó liền nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh vào bên trong trang viên. Ở phía sau, Tiêu Viêm sau khi chần chờ một lúc cũng liền đi theo vào.

Hàn Tuyết cứ thẳng một đường đi vào trang viên, ven đường nàng gặp một ít thị nữ, sau khi hỏi thăm một chút mới biết được việc gì đã xảy ra, nguyên lai ngay tại sau khi Hàn Lâm đi không lâu, Hồng gia liền là dẫn người xông vào Hàn gia, hiện giờ song phương đang dây dưa với nhau không ngớt tại trong phòng nghị sự

Biết được địa điểm, Hàn Tuyết cũng là vội vàng hơn, dẫn hai người Tiêu Viêm cùng Hàn Lâm xuyên qua một đoạn đường nhỏ, một căn phòng khách cực kỳ đại khí liền hiện ra trong tầm mắt Tiêu Viêm, mà từ cách thật xa Tiêu Viêm cũng đã có thể mơ hồ nhìn thấy phần đông thân ảnh tụ tập.ở ngoài phòng nghị sự

Khi đến gần, Hàn Tuyết nhẹ nhàng khoát tay áo, chợt mang theo Tiêu Viêm dừng lại tại một góc chỗ mà vừa vặn có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên trong phòng nghị sự, mỹ mục gắt gao nhìn vào bên trong đại sảnh.

Ánh mắt Tiêu Viêm cũng đảo qua bên trong phòng nghị sự một lượt, chợt đột nhiên ở phía trên một nhân ảnh ngân sắc thôi xán hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, hắn nhất thời trở nên trợn mắt hốc mồm. "Hàn Nguyệt? Thế nào lại là nàng? Nàng chính là người Hàn gia sao? Khó trách lúc trước lại cảm thấy Hàn Tuyết có chút quen mắt, nguyên lại là tỷ muội *..."

Đối với vị học tỷ ở Nội viện lúc trước này, Tiêu Viêm coi như là có ấn tượng sâu đậm, đối với việc lúc trước âm thầm đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ mà nàng vất vả tìm được lấy đi, hắn vẫn luôn cảm thấy lỗi, bất quá sau ba năm hắn tại dưới lòng Thiên Phần Luyện Khí Tháp đi ra thì Hàn Nguyệt cũng đã tốt nghiệp rời đi, cứ như thế nó liền trở thành một điều tiếc nuối trong lòng hắn, không nghĩ tới, hiện giờ mới tới Trung Châu, thế lực đầu tiên hắn tiếp xúc cư nhiên lại là gia tộc của nàng" Hai chữ duyên phận quả nhiên là làm cho người ta khó có thể nắm bắt được.

Bầu không khí bên trong phòng nghị sự hơi có chút khẩn trương, phần đông cường giả Hồng gia đều hai tay ôm trước ngực, cười lạnh nhìn người Hàn gia, cầm đầu bọn họ là một gã nam tử thân mặc thanh sắc y sam, tuổi ước chừng 26, 27, khuôn mặt cũng không thể nói là anh tuấn, nhưng cũng có được một phần si lực, ánh mắt lộ ra một luồng trương dương khí tức khó có thể che dấu, mà hắn cũng quả thật là có vốn liếng để ngang ngược.

"Hồng Thần, ngươi hôm nay dẫn người xông vào Hàn gia chúng ta không phải là quá đáng lắm sao? Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Phong Lôi Các liền có thể không hề kiêng
sợ, Hàn gia chúng ta có thể đứng sừng sững tại Thiên Bắc Thành này nhiều năm như vậy, cũng không phải là dễ bị người khác dẫm đạp đâu!" Trong đại sảnh, một gã trung niên thân mặc cẩm bào, chậm rãi nói, âm điệu cũng không lớn nhưng lại có loại cảm giác không giận mà uy.

"Hàn bá phụ cũng không cần phải uy hiếp tiểu chất, tiểu chất hôm nay đến đây chỉ là muốn hỏi một chút, những điều kiện mà Hồng gia vài ngày trước đưa ra đã có câu trả lời hay chưa thôi?" Vị thanh y nam tử được gọi là Hồng Thần kia mảy may không thèm để ý cười cười, chợt ánh mắt đột nhiên chuyển hướng sang khuôn mặt không chút dao động nào của vị ngân nữ tử, nhếch miệng cười nói.

"Hàn gia ta, không có thông lệ hai nữ cùng hầu hạ một chồng, hơn nữa ta cũng sẽ không cho phép điều này. Loại sự tình mà Hồng gia yêu cầu, Hàn gia ta tuyệt sẽ không đáp ứng!" Nam tử trung niên cương quyết nói.

"Hắc hắc, một khi đã như vậy thì cũng chớ trách Hồng gia ta vô tình!" Nghe vậy, sắc mặt Hồng Thần cũng liền âm trầm, cười lạnh nói.

"Mặc dù Hàn gia ta không sánh bằng Hồng gia các ngươi, nhưng muốn nuốt được Hàn gia ta thì Hồng gia các ngươi tất cũng sẽ phải thương cân đoạn cốt!" Nam tử trung niên ánh mắt âm sâm nhìn chằm chằm vào Hồng Thần, chậm rãi nói.

Hồng Thần lại lần nữa cười lạnh, đứng dậy, làm như tùy ý nói: "Có lẽ Hàn bá phụ còn không biết, tiểu chất vài ngày trước đã chính thức trở thành nội đệ tử Phong Lôi Các - Bắc rồi"

Lời này của Hồng Thần giống như là thả một quả bom hạng nặng vào trong đại sảnh vậy, không chỉ có sắc mặt mọi người đều đại biến, mà ngay cả trên nét mặt không lộ rõ vẻ vui buồn của Hàn Nguyệt, lông mi thon dài cũng run run lên dù rất nhỏ.

Ánh mắt Nam tử trung niên càng âm trầm, trong vẻ âm trầm cũng chứa đựng cả nét cay đắng, hắn lại không dự đoán được, Hồng Thần này cư nhiên có thể trở thành nội các đệ tử tại Phong Lôi Các - Bắc, như vậy quyền lực của hắn tại Phong Lôi Các - Bắc cũng tăng thêm không ít, cứ như vậy, lực ảnh hưởng của Hồng gia lại càng to lớn hơn.

"Hiện tại Hàn gia đã từng cùng Hồng gia có một ít giao tình, ta có thể cấp cho Hàn gia một con đường, ba ngày sau, trên Thiên Thạch Thai tại nội thành, chỉ cần tìm ra người nào bên trong Hàn gia có khả năng đánh bại được ta, hơn nữa bất luận người kia có phải là ... người Hàn gia các người hay không, Hồng gia ta, trong vòng mười năm tất sẽ không tiếp tục tìm đám người các ngươi gây phiền toái nữa, đương nhiên, nếu là thất bại..., Hàn Tuyết, Hàn Nguyệt sẽ là người cuả ta! Như thế nào?" Nhìn thấy sắc mặt mọi người Hàn gia đều đại biến, Hồng Thần cũng là cười lớn một tiếng rồi chợt nói.

Nghe vậy, sắc mặt cảu từ nam tử trung niên cho đến một ít trưởng lão Hàn gia đều không khỏi hơi đổi, tuy nói tính tình Hồng Thần này kiêu ngạo nhưng thiên phú tu luyện lại là rất mạnh, nếu không hắn cũng sẽ không được Phong Lôi Các nhìn trúng, hơn nữa thu vào nội các, thực lực của hắn hôm nay sợ là tại thất tinh, thậm chí là bát tinh Đấu Hoàng, ở bên trong đám người cùng thế hệ, cả Thiên Bắc Thành này sợ là khó có người có thể địch lại được, tỷ thí như vậy, quả thực chính là khi dễ người ta a. "Nhưng, nếu không đồng ý việc này..., chỉ sợ Hồng gia thật sự sẽ vận dụng thủ đoạn cuối cùng. Đến lúc đó lại cả Phong Lôi Các - Bắc cũng nhúng tay vào thì Hàn gia thật là chạy trời không khỏi nắng. . .

Trầm mặc trong đại sảnh kéo dài hồi lâu, rốt cục thì bị một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh vỡ mà . "Tốt, Hàn gia ta tiếp nhận, bất quá nếu như thua, ta sẽ gả cho ngươi, nhưng muội muội của ta thì không được!"

Hồng Thần đột nhiên ngẩng đầu, mục quang như liệt hỏa nhìn về phía Hàn Nguyệt, một lát sau, cười to nói: "Được, cứ theo ý của ngươi, trước hết cứ cưới tỷ tỷ cũng được! Một khi đã như vậy, hôm nay Hồng Thần ta liền cáo từ, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại trên Thiên Thạch Thai!"

Lời nói vừa dứt, Hồng Thần liền vung tay lên, mang theo đoàn người cười lớn đi ra, cuối cùng liền biến mất tại bên ngoài trang viên.

Nhìn thấy đám người Hồng Thần đã rời đi nhưng không khí trong đại sảnh vẫn trầm mặc như trước, một lát sau, nam tử trung niên kia mới than nhẹ một tiếng rồi nói: "Nguyệt Nhi, ngươi có nắm chắc không?"

"Không có. . ." Hàn Nguyệt ngọc thủ hơi có chút khẩn trương, khẽ hít một hơi, nói: "Nhưng ngoại trừ như vậy ra, còn có những cách nào khác sao? Tại bên trong Thiên Bắc Thành này không có mấy người trong cùng thế hệ với hắn có thể tiến vào Đấu Hoàng cho nên cơ hồ là không có ai có thể đánh lại Hồng Thần, bọn họ là muốn đẩy Hàn gia ta vào con đường tử lộ để ta phải thối lui, có như vậy, mới có thể đạt được thời cơ"

"Ai nói thế, ta có người lựa chọn tốt hơn này!"

Hàn Nguyệt lời nói vừa dứt, một đạo thanh âm trong suốt động lòng người từ ngoài đại sảnh truyền vào, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hàn Tuyết đang chạy vào, tất cả đều cảm thấy vui vẻ.

"Nha đầu ngươi, cuối cùng cũng đã trở lại. . . Bất quá chuyện nơi đây không cần ngươi phải tham gia" Nam tử trung niên nhìn Hàn Tuyết, đầu tiên là cười sủng nịch, sau đó phất phất tay, nói, Hồng Thần có thể nói ra những lời này, tự nhiên là không có lo lắng, tại bên trong Thiên Bắc Thành này hắn cơ hồ là khó tìm được địch thủ trong đám người cùng thế hệ, tại bên trong Hàn gia như thế nào còn có người so với Hàn Nguyệt thích hợp hơn chứ.

Đối với lời nói của nam tử trung niên..., Hàn Tuyết cũng không có giải thích gì thêm, nghiêng đầu hướng về bên ngoài nói : "Tiến vào đi”.

Nhìn thấy hành động của nàng, mọi người trong đại sảnh cũng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt hướng ra phía ngoài đại sảnh, trong lòng cũng là nói thầm, nha đầu kia chẳng lẽ thật đúng là có người lựa chọn hơn sao?

Dưới ánh mắt soi mói cuả mọi người, một lát sau, một thanh niên thân mặc ma bố ý sam, mặt mang vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi mà vào, chợt ánh mắt nhìn thấy Hàn Nguyệt sau khi nhìn hắn liền đứng bậc dậy. Hắn bèn cười khan một tiếng , nói: "Hàn Nguyệt học tỷ, cũng đã vài năm rồi chưa gặp lại a"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện