Biến cố xảy ra đột nhiên giữa sân, làm cho Thiên Thạch Đài trở nên an tĩnh hơn nhiều. Mọi người chợt nhìn nhau, có chút không rõ đến tột cùng là phát sinh chuyện gì. Khi bọn họ hiểu ra thì việc Hồng Thần bị trọng thương hoàn toàn là gieo gió gặp bão. Dù sao người ta đã bỏ qua ngươi một mạng, ngươi lại còn muốn ám toán người khác. Việc này đúng là đáng đời. Đương nhiên dù nghĩ như vậy nhưng ngại thế lực của Hồng gia tại Thiên Bắc Thành nên không có ai nói ra.
“Hồng Lập! Các ngươi muốn làm gì?”
Dù người khác sẽ không nói gì nhưng người của Hàn gia buộc phải ra mặt. Lập tức một đám người từ trên đài cao phóng xuống, đều tiến vào bên trong quảng trường, bên cạnh Tiêu Viêm.
“Hồng Lập! Cuộc tỷ thí hôm nay là Hồng Thần đã bị thua chẳng lẽ người Hồng gia còn muốn trước mặt mọi người phản đối sao?” Hàn Trì căm tức Hồng Lập, quát lạnh nói.
“Thiên Thạch Đài là võ đài thiên nhiên của Thiên Bắc Thành. Tại phía trên đây, tỷ thí đều là sinh tử tại mệnh, điểm này Hồng gia không phải là không biết chứ?”
Bị Hàn Trì khiển trách một phen, da mặt Hồng Lập không khỏi run run, tia quang mang hung ác lóe lên trong mắt, giận dữ nói: “Lão tử không chấp ngươi! Tiểu tử này đả thương nhi tử của ta, Hồng gia ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, người Hàn gia chẳng lẽ muốn vì một ngoại nhân mà khai chiến với Hồng gia ta sao?”
Sắc mặt Hàn Trì âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồng Lập, lạnh giọng nói như chém sắt: “Tiêu Viêm là người Hàn gia ta mời đến, nếu hắn có đại ân với Hàn gia ta mà lại bị Hàn gia ta vứt bỏ, vậy sau này còn ai dám giúp Hàn gia ta nữa? Mặc dù ngươi muốn khiêu chiến uy hiếp, ta cũng nói cho ngươi rõ: Tiêu Viêm là người Hàn Gia ta bảo hộ!”
Vì một ngoại nhân mà cùng Hồng gia khai chiến, không đề cập tới trong đó có lợi ích gì, Hàn gia cũng phải ra mặt. Bởi vì nếu như lúc này có ý lùi bước, thanh danh Hàn gia sẽ thực sự rất xấu, càng không nói về sau có thể sống yên ổn tại Thiên Bắc Thành. Hàn Trì cực kì rõ ràng, bởi vậy khi nói chuyện có chút tàn nhẫn, không có nửa điểm lùi bước.
Lời nói này của Hàn Trì không phải không có hiệu quả. Ít nhất sau khi nói xong thì xung quanh Thiên Thạch Đài nhất thời vang lên từng trận âm thanh trầm trồ, khen ngợi.
Nhìn thấy Hàn Trì đối chọi gay gắt như vậy, sắc mặt Hồng Lập cũng trở nên cực kì khó coi. Mặc dù hắn nói những lời này có chút tàn nhẫn nhưng sự việc ngày hôm nay, Hồng gia cũng không chiếm được chút đạo lí nào. Nếu như muốn hắn vô duyên vô cớ nuốt trôi nỗi hận Hồng Thần bị phế kia, thì tuyệt đối không thể.
Hồng Thần được coi là niềm hi vọng của gia tộc. Gia tộc đối với hắn tốn rất nhiều tâm huyết. Hiện giờ lại bị hủy dưới tay Tiêu Viêm, vậy làm sao hắn có thể bình tĩnh được.
“Hàn gia đúng thật là quyết đoán!”
Khi sắc mặt Hồng Lập đang biến ảo, một đạo thanh âm già nua nhàn nhạt đột nhiên vang lên. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, liền phát hiện đó là một lão giả áo xám.
Mục quang lướt qua trên người lão giả áo xám, đợi đến khi ánh mắt dừng lại chỗ huy chương trên ngực, sắc mặt bọn Hàn Trì chợt biến sắc: “Người Phong Lôi Các!”
“Không biết lão tiên sinh danh xưng là gì?” Hàn Trì chắp tay, có chút khách khí nói. Mặc dù Phong Lôi Các - Bắc chỉ là một trong Tứ Các nhưng thực lực so với bọn hắn vẫn mạnh hơn nhiều, lập tức không dám chậm trễ.
“Lão phu là Phong Lôi Các - Bắc Trầm Vân.” Lão giả áo xám trừng mắt lên, ngữ khí vẫn như trước bình thản nói.
“Trầm Vân? Chính là Bắc Các Phong Vân Lôi Điện tứ đại trưởng lão Vân Trưởng lão?” Nghe vậy, Hàn Trì trong lòng khẩn trương, vội vàng nói.
“Không hổ là Hàn gia, đối với Phong Lôi Các - Bắc ta cũng có hiểu biết nhỉ?” Lão giả áo xám cười nhạt nói.
“Trầm lão nói đùa rồi! Phong Vân Lôi Điện tứ đại trưởng lão tại Trung Châu Bắc Vực này thanh danh hiển hách. Vãn bối nào không có biết đạo lý ấy.” Hàn Trì chắp tay cười cười, chợt nói: “Trầm lão! Chuyện hôm nay quả thật là Tiêu Viêm xuất thủ quá nặng, nhưng trong lúc tỷ thí thì đao thương không có mắt, thương vong là điều hiển nhiên.”
Lão giả áo xám phất phất tay, coi như không để ý đến lời của Hàn Trì. Hắn liếc mắt nhìn sắc mặt chưa từng có biến hóa gì của Tiêu Viêm, chậm rãi nói: “Ta với vị đại trưởng lão còn sống của Hàn gia năm đó cũng coi như có chút duyên phận, cũng không có làm khó các ngươi. Việc đả thương Hồng Thần ta tạm thời có thể cho qua. Nhưng trước đó, người này phải cho ta một cái công đạo. Vì sao hắn lại tu luyện Tam Thiên Lôi Động?”
Nói đến những lời cuối cùng, sắc mặt Trầm Vân đột nhiên trở nên âm hàn rất nhiều. Tam Thiên Lôi Động đối với Phong Lôi Các bọn hắn, có ý nghĩa rất đặc biệt. Không chỉ là một trong những thân pháp đỉnh cấp của Phong Lôi Các mà nếu tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Tam Thiên Lôi Động thì mới có tư cách để tu luyện các phương pháp Phong Lôi Các – Tam Thiên Lôi Huyễn Thân.
Phong Lôi Các có địa vị như ngày nay thì tác dụng của Tam Thiên Lôi Huyễn Thân rất quan trọng, nhưng việc tu luyện lại cực kỳ khó khăn. Một trong những điều kiện chính là đem Tam Thiên Lôi Động tu luyện đến cảnh giới cao nhất. Những năm gần đây, mặc dù toàn bộ Phong Lôi Các nhưng cũng có rất ít người có thể thành công.
Có thể nói Tam Thiên Lôi Huyễn Thân là phương pháp tiến giai của Tam Thiên Lôi Động. Bởi vậy đối với đối với đấu kỹ thân pháp này, Phong Lôi Các thủ hộ cực kỳ nghiêm mật, trừ phi là đệ tử nội các hạch tâm bằng không cũng không đủ tư cách tu luyện. Vậy mà nay lại nhìn thấy đấu kỹ thân pháp này được Tiêu Viêm thi triển ra, cũng khó trách lão gia hoả này có thể bình tĩnh được.
Nghe được Trầm Vân nói vậy, sắc mặt đám người Hàn Trì cũng biến đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm. Hiển nhiên đối với việc hắn mang tuyệt kỹ Phong Lôi
Các trên người, cảm thấy rất là kinh ngạc.
“Tam Thiên Lôi Động này là tại hạ ngẫu nhiên đoạt được, xin hỏi vị Trầm trưởng lão này, nếu là ngươi đột nhiên có được một quyển Địa giai đấu kỹ thân pháp thì nên vứt bỏ nó đi hay là tự mình tu luyện?” Tiêu Viêm ngước mắt nhìn lão giả áo xám, không mặn không nhạt nói.
“Ngẫu nhiên đoạt được?” Trầm Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Mười năm trước, Tàng Thư Các Phong Lôi Các ta bị ngoại nhân lẻn vào, ăn cắp không ít công pháp đấu kỹ, trong đó có Tam Thiên Lôi Động, ta nghĩ ngươi sẽ không cùng người nọ có quan hệ gì chứ?”
“Nếu Trầm trưởng lão cố ý muốn chụp cái mũ này lên đầu, ta không có phúc mà hưởng. Người Phong Lôi Các chẳng lẽ đều là như thế này phải không?” Đối với lão gia hoả muốn chụp mũ, Tiêu Viêm cũng là cười lạnh.
“Tiểu tử im miệng! Phong Lôi Các há có thể để cho tiểu bối như ngươi mở miệng vũ nhục? Hơn nữa ngươi dám trước mặt Trầm trưởng lão làm càn như vậy, xem ra không để lão nhân gia trong mắt nhỉ?” Hồng Lập tiến về phía trước một bước, tức giận nói.
Nghe được những lời này, Hàn Trì nhướng mày, trong lòng thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ. Lời của người này rõ ràng chính là muốn Tiêu Viêm đối đầu với Trầm Vân. Không những giúp người Hồng gia bọn chúng báo thù mà còn không bị miệng lưỡi người đời nói nữa.
Lúc trong lòng Hàn Trì đang thầm mắng thì tay áo đột nhiên bị giật giật, nghiêng đầu nhìn lại một cái, thấy vẻ mặt đang cầu xin của Hàn Tuyết. Rồi một thanh âm truyền vào tai hắn: “Cha! Người giúp hắn một chút nha!”
Cười khổ một tiếng, Hàn Trì thở dài một hơi.
“Trầm lão! Việc này chỉ sợ có chút hiểu lầm, hảo hảo nói chuyện mới giải quyết được vấn đề, làm gì mà giương cung bạt kiếm như vậy?” Hàn Trì chắp tay đối với Trầm Vân, khách khí cười nói.
“Việc này cùng Hàn gia các ngươi không có quan hệ. Tam Thiên Lôi Động là một trong những tuyệt kỹ của Phong Lôi Các không thể truyền ra ngoài. Cho nên việc này không thể tránh khỏi.” Trầm Vân lạnh lùng liếc Hàn Trì một cái rồi chợt chuyển hướng về phía Tiêu Viêm, lạnh lùng nói: “Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất theo ta về Phong Lôi Các - Bắc tuỳ theo Bắc Các chủ quyết định xử trí ngươi thế nào. Thứ hai là lão phu giết ngươi ngay tại chỗ này. Bất luận thế nào Tam Thiên Lôi Động tuyệt đối không thể rơi vào tay ngoại nhân.”
Nghe được lời nói không chút hi vọng nào của Trầm Vân, mọi người Hồng gia đều âm thầm cười lạnh một tiếng, mà sắc mặt đám người Hàn Trì đều trở nên rất khó coi. Khuôn mặt Hàn Tuyết càng lúc càng tái nhợt.
“Trầm lão!” Hàn Trì há miệng to miệng, còn muốn nói cái gì thì….
“Hàn Trì, lão phu đã nể mặt mũi đại trưởng lão Hàn gia mới cùng ngươi nói chuyện thế này. Chớ có không biết điều. Việc này không phải các ngươi có thể quản, muốn nhúng tay vào thì chỉ sợ đến lúc đó lửa giận của Phong Lôi Các, người Hàn gia không chịu được đâu!” Trầm Vân đột nhiên quát lạnh, nói.
Nghe được lời Trầm Vân như vậy, sắc mặt Hàn Trì cũng hơi biến ảo. Hàn gia cùng Phong Lôi Các thật sự chênh lệch quá lớn. Đối phương nếu muốn tiêu diệt bọn hắn bất quá cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.
“Hàn bá phụ! Việc này cùng các ngươi không có quan hệ, không cần phải nhúng tay vào.” Trong lòng Hàn Trì đang đắn đo thì một tiếng cười truyền đến, làm trong lòng hắn chấn động. Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Viêm đang mỉm cười.
“Tiêu Viêm! Thực xin lỗi!”
Nắm tay Hàn Trì chợt nắm chặt, khẽ thở dài một tiếng. Hắn là gia chủ Hàn gia, mỗi một hành động đều phải chu toàn cho Hàn gia, lời nói ấy của Tiêu Viêm nói trắng ra là không muốn Hàn gia phải liên lụy vào.
Tiêu Viêm cười cười, hắn cũng không trách gì Hàn Trì. Phong Lôi Các thế lực khổng lồ, hắn một thân một mình không phải lo gì, đánh không lại thì bỏ chạy. Trung Châu lớn như vậy, Phong Lôi Các có thể một tay che trời sao. Liên lụy đến người Hàn gia ngược lại trở thành ràng buộc với hắn.
“Hắc! Không nghĩ tới tiểu tử ngươi cũng có chút nghĩa khí.” Trầm Vân cười lạnh một tiếng, bàn tay gầy guộc chậm rãi từ trong áo vươn ra, thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy ngươi muốn đi theo ta đến Phong Lôi Các - Bắc hay là để lão phu động thủ phế ngươi đi?”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trầm Vân, Tiêu Viêm đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: “Phong Lôi Các ta không có hứng thú, cho nên không đi.”
Trầm Vân khẽ gật đầu, sát ý trong mắt bắn ra: “Vậy ngươi muốn chọn con đường thứ hai?”
Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ cương quyết, nhếch miệng nói: “ Về phần muốn phế ta, nói thật, bằng vào ngũ tinh Đấu Tông của ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách.”