Khí thế bàng bạc tỏa ra quanh thân Tiêu Viêm, toàn bộ dãy núi tựa hồ cũng bị cỗ khí thế khủng bố này làm cho run sợ, ngẫu nhiên đâu đó vang lên tiếng rống trầm trầm run rẩy, trong tiếng kinh hô ẩn chứa sự sợ hãi tột cùng.
Lực lượng linh hồn trong cơ thể càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, mũi chân của Tiêu Viêm cũng từ từ rời khỏi thân cây, cứ như vậy mà trôi nổi phía chân trời. Có lẽ bởi lực lượng linh hồn quá mức tràn đầy, hai con ngươi màu đen đã dần dần bị một màu trắng bạc thay thế. Đôi mắt hắn lúc này chỉ còn một màu sáng bạc lạnh lẽo.
Luồng khí thế đó kéo dài một lúc lâu mới từ từ đình chỉ, Tiêu Viêm hơi cúi đầu nhìn vẻ mặt biếc sắc của Trầm Vân, chậm rãi nói: “Không phải ngươi muốn phế mười ngón tay của ta sao?”
Thanh âm mộc mạc vang dội nhưng ẩn chứa bên trong là một loại uy áp linh hồn mạnh mẽ, uy áp đó làm linh hồn Trầm Vân trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.
“Tiểu tử này đã làm cái gì? Vì cái gì mà đột nhiên lại trở nên mạnh như thế? Xem khí thế kia, sợ rằng ít nhất cũng sáng ngang với thực lực của thất tinh hoặc bát tinh Đấu Tông. Thực lực này rốt cuộc là thật hay giả đây?”
Sắc mặt Trầm Vân biến ảo không ngừng, khí thế bàng bạc từ cơ thể Tiêu Viêm tràn ngập ra xác thật đã làm hắn giật mình. Hắn không cách nào hiểu nổi tại sao lại như vậy, hắn khẳng định thực lực chân thật của Tiêu Viêm chỉ là cấp bậc Đấu Hoàng, nhưng chỉ trong giây lát lại đề thăng lên như hỏa tiễn, đạt đến một cấp độ khủng bố. Chuyện này đúng thật là quá hoang đường mà.
Sự hoài nghi trong lòng càng lúc càng dâng cao, Trầm Vân không tin nổi chuyện Tiêu Viêm có thể trong một thời gian ngắn ngủi đột nhiên đề thăng quá nhiều cấp bậc như thế.
“Cho dù là bí pháp cao giai tới đâu cũng khó có thể đạt được hiệu quả khủng bố này. Hay là khí thế mạnh mẽ kia chỉ là lớp vỏ bên ngoài mà thôi?” Trầm Vân đảo đảo đôi mắt âm trầm, hắn vô luận như thế nào cũng không tin nổi vai trò giữa mèo và chuột lại hoán đổi cho nhau trong nháy mắt.
“Lão phu hôm nay thật ra muốn nhìn xem thực lực này của ngươi đến tột cùng là chân thật hay chỉ là ngụy trang!” Hàn quang trong mắt hiện lên, Trầm Vân nắm chặt đôi bàn tay, lôi quang lập lòe lập tức xuất hiện trong tay hắn, ngưng tụ thành một thanh Lôi giản. Hắn khẽ động thân hình, tiếng sấm nhàn nhạt vang lên.
Trên bầu trời, Tiêu Viêm bình thản đưa ánh mắt nhìn Trầm Vân trên mặt đất, trong nháy mắt bàn tay đột nhiên nắm chặt, lực lượng linh hồn mênh mông bùng phát ra, cuối cùng ngưng tụ thành một viên Linh Hồn Khí Tụ Pháo to chừng nửa trượng. Cánh tay hắn quỷ dị vung lên về phía sau lưng, Linh Hồn Khí Tụ Pháo liền bất ngờ nổ mạnh.
“Bành!”
Vô hình Linh Hồn Khí Tụ Pháo vừa mới bắn ra, khoảng không gian gần một trượng phía sau Tiêu Viêm đột nhiên nổ mạnh, lộ ra thân ảnh chật vật của Trầm Vân, hắn lập tức mau chóng thối lui về phía sau.
Sự kinh hãi trong mắt Trầm Vân rốt cuộc đã lên tới đỉnh điểm, một kích vừa rồi đã khiến hắn triệt để hiểu được cỗ khí thế bàng bạc trước mặt Tiêu Viêm kia, đích thực là sự thật chứ không phải dựa vào công pháp kì dị nào đó hay chỉ là ngụy trang.
“Hắn sử dụng lực lượng linh hồn nhưng linh hồn bàng bạc đó dù cho có là Thất phẩm Luyện Dược Sư cũng không thể có được. Tiểu tử này đến tột cùng là có lai lịch thế nào?”
Trầm Vân có chút bất an trong lòng, từ lúc giao tranh cùng Tiêu Viêm tới nay, đối phương mặc dù nhìn qua chỉ có thực lực Đấu Hoàng nhưng lại chẳng khác nào một cái động không đáy, sâu không thể lường được. Khôi Lỗi, Dị hỏa, thậm chí bây giờ lại có lực lượng linh hồn mạnh mẽ, toàn là những thứ từ trước đến giờ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi. Vậy mà tất cả những thứ đó bây giờ lại tồn tại trên người tiểu tử này, tất cả những điều đó làm Trầm Vân phải thu hồi sự khinh thị của mình lại.
“Mặc kệ đến tột cùng hắn sử dụng phương pháp nào làm tăng vọt thực lực của chính mình lên như vậy, nhưng chắc chắn chỉ có thể kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định. Hiện tại ta không nên liều mạng làm gì, đợi đến khi thực lực của hắn suy giảm, lúc đó ra tay cũng không muộn.”
Trong lòng hiện lên ý niệm này, Trầm Vân cấp tốc áp chế thương thế do Linh Hồn Khí Tụ Pháo gây ra trong thể nội, sau đó từ trong miệng phát ra một đạo âm thanh cảnh báo sắc nhọn, thân hình máy động, toàn lực thi triển Tam Thiên Lôi Động hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về dãy núi xa xa chạy trối chết.
Nghe thấy thanh âm cảnh báo đó, Hồng Thiên Khiếu đang giao thủ cùng Địa Yêu Khôi trên không trung cũng như đám đông Hồng gia cung phụng đều biến sắc mặt. Bọn họ biết đó chính là tín hiệu rút lui.
“Chết tiệt! Tiểu tử này đến tột cùng đã làm như thế nào? Bỗng dưng thực lực lại tăng lên một cách dữ dội, đạt tới cấp độ cao như thế này chứ.”
Hồng Thiên Khiếu tức giận mắng to trong lòng, trên bầu trời tràn ngập khí thế bàng bạc làm cho tâm thần hắn có chút run rẩy. Đấu khí từ trong người hắn dữ dội bùng phát ra, hắn vung đại đao tạo thành một màn đao quang vô tận lửa đỏ, đem Địa Yêu Khôi đánh văng ra, đồng thời thân hình cũng cấp tốc lui lại.
“Muốn chạy sao?”
Thấy Trầm Vân chạy trốn, Tiêu Viêm buông tiếng cười lạnh, hắn cũng biết tình trạng này của mình không thể tiếp tục kéo dài. Một khi thi triển ra phải có kết quả hoàn mỹ, gã gia hỏa này đối với hắn hận thấu xương, không thể lưu lại được. Có một gã địch nhân cấp bậc Đấu Tông sẽ dẫn đến vô tận phiền toái. Tốt nhất nên giải quyết triệt để hắn đi thôi.
Trong lòng xẹt qua một tia sát ý, Tiêu Viêm giơ tay lên nhắm về phía luồng tàn ảnh đang chạy trốn của Trầm Vân rồi đột nhiên nắm chặt lại.
Theo bàn tay nắm chặt lại của Tiêu Viêm, không gian hư vô trong khoảng cách hơn trăm trượng bỗng trở nên vặn vẹo, rồi ngưng tụ thành một bức tường không gian thực chất.
“Bành!”
Tam Thiên Lôi Động của Trầm Vân vẫn còn chưa thi triển được đến mức tận cùng, bức tường không gian đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, hắn không kịp né tránh liền va chạm thẳng vào đó. Phản lực của việc va chạm mạnh mẽ hất tung người hắn bắn ngược trở về.
Bị lực phản chấn mạnh mẽ đánh vào, Trầm Vân cảm giác yết hầu có vị ngòn ngọt, không kịp đem bụm máu phun ra, đành mạnh mẽ nuốt xuống.
Trầm Vân bị bắn ngược trở ra, khi hắn kịp phục hồi tinh thần thì cả thân hình đã rơi xuống trong một vùng rừng rậm.
Rừng rậm!
Chạy trốn!
Chỉ có điều thân thể hắn còn chưa rơi
xuống đất, một bóng người như quỷ mị đã hiện ra trước mắt hắn. Nắm tay tỏa ra linh hồn lực bàng bạc, không chút hoa mỹ oanh kích thẳng đến người lão.
Nắm tay đi đến đâu, không gian liệt phùng xuất hiện đến đó, như vô số độc xà ngoằn ngoèo khắc sâu vào lòng người, năng lượng băng lãnh vô cùng đáng sợ.
Chứng kiến một quyền đó, sắc mặt Trầm Vân đại biến, lão gầm lên giận dữ, đấu khí trong cơ thể dữ dội tuôn ra, ngưng tụ thành một màn Lôi quang dày đặc trước mặt.
“Phanh!”
Nắm tay Tiêu Viêm hung hăng nệnn lên màn lôi quang, linh hồn chi lực bàng bạc như lúi lửa bạo xuất, cự kì khủng bố, trực tiếp đem Lôi quang nghiền nát thành từng mảnh vụn. Dư lực công kích bắn thẳng lên thân người của Trầm Vân.
“Phụt!”
Trầm Vân điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lão dưới một quyền đó bị đập thẳng xuống mặt đất, trượt dài ra xa tạo thành một rãnh sâu dài hơn trăm thước trong rừng rậm. Dọc theo rãnh trượt, cây cối hai bên đều bạo liệt nổ tung, mảnh vụn văng ra tứ phía.
Xét về cấp độ, Trầm Vân chỉ là một gã tứ tinh Đấu Tông. Ở cấp độ Đấu Tông, mỗi một tinh đều có sự chênh lệch rất lớn, vậy mà hắn lại muốn liều mạng cùng Tiêu Viêm, dĩ nhiên kết cục sẽ vô cùng bi thảm. (Hắn có muốn đâu, tại anh í rượt nhanh quá ^.^-DG)
Vất vả mới ổn định lại thân hình, Trầm Vân tóc tai toán loạn lại phun ra thêm một búng máu tươi. Một quyền cương mãnh đó của Tiêu Viêm làm hắn bị thương không nhẹ, hơn nữa cỗ linh hồn lực dị thường nóng cháy và cuồng bạo đã xâm nhập vào trong linh hồn lực của lão, bắt đầu tàn phá dữ dội. Trong ngoài giáp công, tình trạng của Trầm Vân lúc này đã cực kì bi thảm.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, ta chết là cái chắc. Không thể cùng tên tiểu tử kia dây dưa mãi được.”
Đôi mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm, đưa tay lau đi vết máu trên miệng, Trầm Vân vừa có ý định trốn sâu vào trong dãy núi thì thân ảnh quỷ mị kia lại một lần nữa như đỉa đói đã chậm rãi hiện thân trước mắt lão.
“Tiêu Viêm, ngươi dám giết ta, Phong Lôi Các sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thấy Tiêu Viêm vẫn đuổi theo, Trầm Vân giật mình đánh thót, vội vàng phẫn nộ quát lớn.
“Không giết ngươi, bọn họ cũng chẳng bao giờ bỏ qua cho ta.” Tiêu Viêm hướng về phía hắn mỉm cười, nụ cười đó trong mắt Trầm Vân chẳng khác nào nụ cười của ác ma khiến hắn tâm hàn ý lạnh.
“Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào mới buông tha cho ta? Chỉ cần ngươi nói ra, ta…” Lão còn chưa nói xong, thân hình đã mạnh mẽ lui lại, đồng thời phóng ra vài viên lôi châu to chừng nắm tay về hướng Tiêu Viêm.
“Oành! Oành! Oành!”
Lôi châu vừa được quăng ra liền ầm ầm nổ mạnh, sức ép trong không khí mạnh mẽ đến nỗi trực tiếp biến khuôn viên hơn trăm trượng trong rừng rậm thành một mảnh đất bằng phẳng.
Vừa quăng lôi châu, thân hình Trầm Vân cũng nhanh chóng lui sâu vào trong rừng rậm. Tiếc rằng hắn còn chưa kịp buông lỏng tinh thần, bóng người quỷ dị lại một lần nữa hiện ra. Một cước mang theo linh hồn lực bàng bạc hung hăng nện mạnh lên đầu hắn.
“Phụt!”
Lực lượng cuồng mãnh bạo phát khiến Trầm Vân lại phun tiếp một bụm máu tươi, thân hình trượt dài trên mặt đất, làm gãy đổ vô số đại thụ che trời.
Ở rất xa trên không trung, Hồng Thiên Khiếu nhìn Trầm Vân cơ hồ không còn chút lực hoàn thủ nào, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Lão tổ, có cần phải trợ giúp lão ấy không?” Một gã Hồng gia cung phụng khó khăn nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi.
Hồng Thiên Khiếu đảo đảo tròng mắt, lại nhìn sang vài tên cung phụng đang dây dưa với Địa Yêu Khôi, cắn răng nói:
“Rút lui. Không cần lo cho hắn, hiện tại thực lực của tiểu tử kia quá kinh khủng! Hơn nữa còn có Khôi Lỗi kia, chúng ta dù có phái ra bao nhiêu người, cũng chỉ có thể giơ đầu chịu chết!”
Nói xong, hắn dứt khoát đưa quyết định, vung bàn tay lên ra hiệu, không chút luyến tiếc lựa chọn quay đầu bỏ chạy. Đám Hồng gia cung phụng cũng vội vàng đuổi theo sau hắn.
Từ trên mặt đất gian nan bò lên, Trầm Vân khắp người tơi tả, dáng vẻ vô cùng chật vật, tiên huyết từ trên đầu chảy xuôi xuống, trông hết sức dữ tợn. Trúng phải vài chiêu công kích toàn lực của Tiêu Viêm, hắn đã trọng thương rất nặng, thậm chí kinh mạch trong thân thể đã bị đứt nhiều nơi. Linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm, lại thêm dị hỏa, lực phá hoại rất khủng khiếp.
Trầm Vân ồ ồ thở gấp, hư không trước mặt đã trở nên mờ ảo.
Thân ảnh Tiêu Viêm lại chậm rãi xuất hiện.
“Còn có thể chạy sao?” Đôi mắt trắng bạc chăm chú nhìn Trầm Vân đang đứng uể oải, trong thanh âm không thể nghe ra chút biểu cảm nào.
“Tiểu tạp chủng, muốn giết lão phu, lão phu cho ngươi cùng chết.”
Hai mắt Trầm Vân dần trở nên đỏ ngầu, sự điên cuồng xuất hiện trên gương mặt. Chợt lão phóng thẳng về phía Tiêu Viêm, thân hình cấp tốc bành trướng lên, giống như một quả cầu sắp sửa nổ tung.
Nhìn hành động điên cuồng của Trầm Vân, Tiêu Viêm không khỏi cau chặt chân mày.
“Muốn tự bạo sao!”