Edit: Hâm Còi
Trì Lục nhận được tin nhắn Quý Thanh Ảnh gửi là lúc đang ở sân bay, cô vừa kết thúc một show thời trang kéo dài tận hai ngày, bây giờ buồn ngủ đến mức mí mắt sắp va vào nhau.
Ngáp một hơi dài, cô cố gắng gượng dậy mở wechat.
Sau khi thấy được nội dung gửi đến, cô hơi sững người lại.
Quý Thanh Ảnh: [Trợ lý cậu đặt khách sạn có xa không? Tớ nghe nói ngày mai bên đó sẽ có buổi họp báo chương trình trên TV.]
Quý Thanh Ảnh: [Còn nghe nói mời được mấy vị khách quý, trong đó có một người cậu rất quen.]
Trì Lục nhìn chằm chằm dòng tin nhắn úp úp mở mở một lúc lâu, mới trả lời: [Thì liên quan gì tới tớ?]
Quý Thanh Ảnh: [Không tò mò à? Vậy tớ đưa vé mời cho người khác nha.]
Trì Lục: [ Không được.
]
Quý Thanh Ảnh: [ … ]
Mặc dù không nói rõ, nhưng cả hai đều biết người đối phương được nhắc đến là ai.
Lông mi của Trì Lục run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn vừa rồi, chợt muốn lên weibo tìm chút tin tức.
Cô vừa mở weibo, trợ lý Lý Viên Viên cầm theo cafe nóng trở lại: “Chị Trì Lục, caramel macchiato của chị đây.
Cẩn thận còn hơi nóng đó.”
Trì Lục nói: “Ừ.
Cám ơn em.”
Cô nhận lấy, kéo khẩu trang xuống, uống một hớp cho tỉnh táo.
Không thể ngăn được cơn buồn ngủ, Trì Lục ngáp một cái, trong mắt bắt đầu có hơi nước.
Cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chuyến bay bị hoãn bao lâu?”
Viên Viên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trước mắt khoảng một tiếng.”
Nhưng cụ thể tới bao giờ thì chẳng ai biết.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không ít chuyến bay được thông báo sẽ cất cánh muộn.
Viên Viên thấy dáng vẻ buồn ngủ của Trì Lục, hỏi: “Chị có muốn đến phòng cho khách nghỉ ngơi tí không?”
“Không muốn, chị lười đi.” Trì Lục hất cằm, ngón tay chỉ đoàn du lịch cách đó không xa, cười nói: “Kia chắc là đoàn khách du lịch cùng chuyến bay với chúng ta nhỉ?”
Viên Viên gật đầu: “Hình như là vậy.”
Trì Lục cười, nghe được vài đoạn nói chuyện thân thiết, khóe môi giương lên.
Viên Viên thấy tâm tình cô trông khá tốt, hỏi: “Chị Trì Lục, chị đang nhớ nhà sao?”
Trì Lục ngẩn ra, im lặng mấy giây sau mới nói: “Ừ.”
Rất nhớ nhà, nhưng giờ cô đâu còn nhà để về.
Viên Viên ngồi bên cạnh cô, nâng mặt nhìn qua bên đó, thì thầm: “Em cũng vậy.”
Sau khi làm trợ lý cho Trì Lục, hơn một năm nay cô ấy cũng không về nước.
Chính xác mà nói Trì Lục là người mẫu, nhưng so với một người mẫu thông thường thì lịch trình bận rộn hơn rất nhiều.
Trong hai năm qua cô từng trình diễn hơn cả trăm show thời trang, dành được trang bìa của một số tạp chí thời trang lớn.
Cô được rất nhiều người săn đón và ngưỡng mộ, cũng là người mẫu yêu thích của một số tạp chí quảng cáo lớn.
Bởi thế, hai người gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Trì Lục mơ hồ ừ một tiếng, không muốn ở nơi này tiếp tục đề tài lúc nãy, nói: “Chị chợp mắt một chút.”
Viên Viên: “Vâng ạ, khi nào chuyến bay đến em sẽ gọi chị.”
–
Mắt Trì Lục nặng trĩu đến mức lên máy bay vẫn còn chưa tỉnh táo, cô quên chuyện search tin tức lúc nãy.
Mơ màng trong khoang hành khách, cô ngủ một giấc tới khi máy bay hạ cánh đến nơi.
Máy bay đáp, hai người cầm hành lý rời khỏi.
Viên Viên nhìn thông báo mới nhận được trên wechat, nói: “Chị Trì Lục, Văn tổng sắp xếp tài xế tới đây.”
Văn tổng mà Viên Viên nhắc đến là Văn Hạo.
Anh ta là Giám đốc của nhãn hàng mà Trí Lục quen biết ở nước ngoài, cũng ít nhiều giúp đỡ cô thành danh (*)
(*) từ gốc ở đây là Bá Nhạc, chỉ những người nhìn thấy được tài năng của người khác, hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện tài năng.
Cám ơn bạn Tú Quỳnh và bạn Ngọc Ly giúp mình giải thích nghĩa chỗ này:))
Trì Lục nhìn đồng hồ, lơ đãng nói: “Biết rồi.”
Hai người nhanh chóng tìm thấy tài xế, sau khi lên xe Trì Lục gọi điện thoại cho Quý Thanh Ảnh: “Chuyến bay bị delay, bây giờ tớ mới đáp.
Giờ này buổi họp báo chắc cũng sắp kết thúc rồi.”
Quý Thanh Ảnh cười, nhận ra trong lời nói của Trì Lục có chút giận hờn.
Trù Lục nhìn tin tức trên web, chợt nghe bên kia thấp giọng nói: “Vé mời của cậu tớ để ở chỗ lễ tân khách sạn, cậu có thể đến đó lấy.”
Trì Lục khó hiểu: “Kết thúc rồi tớ cần vé làm gì?”
“Giữ làm kỷ niệm.” Quý Thanh Ảnh nói thẳng: “Tăng thêm phần tiếc nuối.”
Tim cô có chút thắt lại.
Quý Thanh Ảnh cười khẽ, “Được rồi, không trêu cậu nữa.”
Trì Lục là một trong những người bạn thân nhất của cô, đương nhiên biết cô ấy có chút ích kỷ.
Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sự kiện bên Giang Thành là tối mai phải không?”
“Ừ.” Lần này Trì Lục trở về nước là vì tham gia sự kiện của một nhãn hàng.
Quý Thanh Ảnh gật gù: “Có kịp về Bắc Thành không?”
Trì Lục đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng dịu đi: “Không có thời gian”.
Lịch trình của cô dày đặc, cơ bản là không thể.
Quý Thanh Ảnh im lặng một chút rồi nói: “Ừ, tớ có gửi ít tài liệu ở lễ tân khách sạn cho cậu, nhớ đến đó lấy nha.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Trì Lục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nhìn hồi lâu.
Cô không phải là người Giang Thành nhưng cực kỳ quen thuộc nơi đây.
Thời gian học Đại học, Trì Lục xuyên chạy đi chạy về giữa hai thành phố, tình cảm cũng trở nên đậm sâu.
Lúc đến khách sạn, buổi họp báo đã kết thúc.
Trì Lục lấy đồ Quý Thanh Ảnh gửi, xoay người về phía thang máy, chỗ lối vào phía bên kia có thể thấy được poster quảng cáo chương trình của một cặp nam nữ minh tinh.
Cô dừng bước quan sát ít phút rồi dời tầm mắt, bên tai truyền bỗng đến giọng nói quen thuộc.
“Nhìn cái gì vậy?”
Văn Hạo không biết từ đâu ra, đứng khoanh tay ở bên cạnh cô, nhìn theo hướng ánh mắt Trì Lục, nhíu mày hỏi: “Em quen hả?”
Trì Lục quét mắt nhìn poster: “Anh cảm thấy nên quen biết sao?”
Văn Hạo cũng không để tâm đến thái độ cô: “Cũng đúng, đã mấy năm rồi em không trở về.”
Trì Lục ừ, cất bước về phía thang máy bên kia, hỏi “Tại sao anh tới đây?”
Văn Hạo đi bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Em chẳng dễ dàng gì mới về nước, anh tự mình đến đón không được à?”
Trì Lục cắn cắn m.ôi d.ưới, “Oh.”
Văn Hạo dừng bước rũ mắt xuống nhìn cô: “Tâm trạng không tốt?”
Anh ta không cần hỏi nhiều, nhưng dù sao hai người cũng biết nhau vài năm, một sự thay đổi nhỏ trên gương mặt cô Văn Hạo vẫn có thể cảm nhận được.
Trì Lục không che giấu: “Ngủ không ngon.”
Nghe vậy, Văn Hạo không hỏi nữa.
Anh ta liếc nhìn tay Trì Lục đang cầm đồ gì đó, vươn tay nói: “Anh cầm cho em.”
Trì Lục: “Không cần.”
Văn Hạo: “…”
Văn Hạo cười trừ: “Em cứ phải khách sáo như thế với anh à?” Lúc đang nói, anh ta vươn tay cầm luôn tài liệu từ tay Trì Lục.
Trì Lục hơi nhíu mày, cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động rung, là tin nhắn Viên Viên gửi tới.
Viên Viên: [Chị Trì Lục, chị lên tới chưa?]
Trì Lục: [Chị đang chờ thang máy.]
Viên Viên: [À, lúc nãy em tới thang máy thì gặp được Văn tổng, anh ấy nói với em là không cần đặt đồ ăn cho cho chị.
Hai người muốn đi ra ngoài ăn ạ?]
Trì Lục nhìn tin nhắn, đang muốn trả lời thì cửa thang máy mở ra.
“Vào trước đã.” Văn Hạo đứng bên cạnh hỏi: “Tin nhắn ai thế?”
Trì Lục thuận miệng