Edit: Hâm Còi
Trong thang máy.
Cô liếc nhìn người bên cạnh, nét cười trên mặt đã vơi đi ít nhiều.
Nhận ra ánh mắt cô, anh liếc mắt qua rồi hỏi: “Muốn nói gì?”
Trì Lục cố gắng nghiêm nghị, ngắm mặt trời buổi chiều chói lọi: “Thực sự là công ty không có gì gấp sao?”
Bác Diên: “…”
Anh im lặng phút chốc rồi ừ nhẹ một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, hờ hững nói: “Công ty cũng không phải chỉ có mỗi mình anh.”
Trì Lục phì cười, thôi không hỏi nữa.
Cô rất rõ ràng vì sao Bác Diên quay lại, mà anh cũng biết là cô hiểu điều đó.
Điện thoại Trì Lục vang lên đánh tan không gian yên tĩnh, là Viên Viên gọi.
“Chị Trì Lục.” Đầu dây bên kia phát ra chất giọng nhẹ nhàng của cô ấy.
Trì Lục cúi nhìn túi xách trên đùi cô: “Sao vậy?”
Lúc này Viên Viên đang xem lịch bay, có chút rối rắm: “Chúng ta mua vé ngày nào ạ?”
Trì Lục suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Thứ hai đi.”
Ngày mai là thứ sáu, cô muốn ở lại thêm một hôm nữa.
“Có phải hơi gấp không?” Viên Viên vẫn băn khoăn: “Tối thứ hai mới bay, sau đó chị không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu.” Trì Lục không quan tâm: “Trên máy bay tranh thủ ngủ chút là được.”
Nghe vậy Viên Viên cũng không tiện hỏi nữa: “Được ạ, vậy em đặt tối thứ hai nhé, buổi sáng em sẽ qua Bác Thành đón chị.”
“Ừ.”
Mấy phút sau Trì Lục nhận được tin nhắn thông tin chuyến bay.
Lúc cô vừa định bấm vào xem thông tin, giọng nói người bên cạnh vang lên: “Em bay chuyến nào?”
Trì Lục ngơ ngác, lập tức trả lời số hiệu chuyến cô đi.
Bác Diên gật đầu: “Ừ biết rồi.”
Trì Lục chỉ ừm một tiếng rồi không hỏi xem có phải anh muốn tiễn không.
Giữa cô và Bác Diên đã có quá nhiều chuyện, có một số câu hỏi giữa hai người không cần nói ra thành câu, trong lòng họ tự khắc hiểu đối phương muốn nói gì.
Trầm mặc trong suy tư, Trì Lục vừa vui vẻ lại có chút hụt hẫng, tự hỏi nên như thế nào bây giờ, tấm khiên vô hình một lần nữa ngăn cách họ như trước kia.
Bác Diên cảm thấy người bên cạnh khá yên tĩnh, anh quay lại nhìn cô, cũng không lên tiếng quấy rầy.
So với cô lúc trước thì Trì Lục bây giờ thay đổi không ít, nhưng dường như chẳng khác xưa là bao.
Có đôi khi chút xíu biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cô bây giờ trùng khớp với ngày xưa, đôi lúc lại không giống chút nào.Sự điềm tĩnh của cô bây giờ khác với vẻ thích gây sự lúc trước rất nhiều.
Nếu quay ngược thời gian lại, cô sẽ không bao giờ có thể yên tĩnh ngồi ở vị trí ghế phụ như bây giờ.
Đèn đỏ, chân Bác Diên đạp nhẹ phanh xe.
Ánh mặt trời ngoài cửa tràn vào trong xe khiến cho người ta cảm thấy nóng bức khó tả.
“Sau đó em muốn đi đâu không?”
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng kéo tâm trí Trì Lục quay về.
Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không về công ty sao?”
Bác Diên không trả lời.
Trì Lục cười giải thích: “Em không biết đàm phán bao lâu đâu, anh muốn bên ngoài đợi em luôn sao?”
Bác Diên chỉ lẳng lặng cho cô một ánh mắt.
Cô chột dạ sờ sờ mũi, cười cười: “Thôi kết thúc rồi tính.”
“Ừ.”
–
Nơi hẹn là một quán cafe.
Lúc Trì Lục đến thì người đó đang đợi sẵn.
Thấy cô đến Lâm Tĩnh Nghi đứng lên, vừa định nói chuyện thì thấy Bác Diên đi sau lưng.
Lâm Tĩnh Nghi hơi ngạc nhiên nhìn hai người, chưa kịp lên tiếng thì Trì Lục đã nói: “Xin lỗi em đến trễ.”
Lâm Tĩnh Nghi lắc đầu: “Là chị đến sớm, ngồi đi.” Có điều ánh mắt lại dừng trên Bác Diên, chần chừ nói: “Vị này là…”
Bác Diên không đáp.
Trì Lục mím môi rồi nói: “Bác Diên.”
Lâm Tĩnh Nghi: “…”
Dĩ nhiên là cô biết Bác Diên, cô chỉ muốn hỏi hai người này là quan hệ thế nào, nhưng quan sát Trì Lục không muốn nói cô cũng không hỏi thêm nữa.
“Bác tổng, đã lâu không gặp.”
Bác Diên chỉ gật đầu.
Trì Lục sửng sốt, ánh mắt đảo qua hết người này đến người kia: “Hai người biết nhau à?”
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu, muốn nói đến lần gặp trước ở show diễn thời trang nhưng Bác Diên lên tiếng trước.
Anh hờ hững trả lời: “Gặp qua một lần.”
Trì Lục: “À vậy sao.”
Bác Diên nhìn cô: “Khi nào xong thì gọi cho anh.”
Trì Lục im lặng một lúc lâu mới nói: “Vâng.”
Nhìn Bác Diên rời khỏi quán cafe Trì Lục mới thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu lại phải đối diện với ánh mắt cười đầy ý tứ của Lâm Tĩnh Nghi.
Trì Lục nhẹ giọng nói: “Chị Lâm, chúng ta cũng đã lâu không gặp.”
Cô và Lâm Tĩnh Nghi đã gặp nhau tại một show thời trang ở nước ngoài.
Lúc đó tiếng tăm Trì Lục còn chưa vững thì Lâm Tĩnh Nghi đã là một người đại diện có tiếng trong giới người mẫu trong nước.
Hôm ấy Trì Lục phát sinh vài tình huống, chính Lâm Tĩnh Nghi đã giúp đỡ cho nên hôm nay cô mới quyết định lựa chọn người đại diện này để gặp mặt.
Lâm Tĩnh Nghi cười cười nhìn Trì Lục từ trên xuống: “So với hai năm trước thì tự tin hơn hẳn.”
Trì Lục nháy mắt: “Cám ơn chị Lâm, năm đó nếu không có chị giúp đỡ thì em không thể đạt được vị trí như hôm nay.”
Lâm Tĩnh Nghi hơn Trì Lục 10 tuổi, đã tiếp xúc với khá nhiều người.
Mắt nhìn của cô ấy khá tốt, trong chuyện nhìn người khác chưa bao giờ sai.
Lúc giúp đỡ Trì Lục, một là nhìn ra được tính khí quật cường và bướng bỉnh của cô, hai là khám phá được tiềm năng của Trì Lục.
Lâm Tĩnh Nghi lúc ấy cũng không suy nghĩ sâu xa, nếu như cô nhìn nhầm Trì Lục thì xem như tiện tay giúp đỡ người khác, chẳng mất mát gì.
Khi tồn tại trong vòng tròn này, giúp đỡ một người xem ra tốt hơn nhiều so với hại đi một người.
“Tiện tay thôi.” Lâm Tĩnh Nghi nhìn chớp mắt nhìn cô, đùa giỡn: “Nếu không phải nói là chị sớm biết em sẽ có hôm nay, cho nên ra tay chuẩn bị cho tương lai.”
Trì Lục dở khóc dở cười: “Vậy là chị có thể đoán được tương lai em muốn phát triển trong nước sao?”
Lâm Tĩnh Nghi chớp chớp mắt: “Đúng vậy.”
Trì Lục mỉm cười lắc đầu, không để lời nói ấy trong bụng.
Cho dù Lâm Tĩnh Nghi nói thật hay đùa giỡn thì đối với Trì Lục mà nói, sự giúp đỡ khi đó chính là cho cô một lò than sưởi ấm trong ngày đông giá rét.
Hai người ôn lại chút chuyện xưa, rồi nhắc đến vấn đề chính của hôm nay một cách tự nhiên.
Lúc đầu Trì Lục có ý định sẽ quay về phát triển trong nước, nhưng cái ý nghĩ ấy cũng không rõ ràng lắm.
Cho đến khi cô gặp Bác Diên thì nó nảy mầm một cách không kiểm soát được, cô càng muốn trở về mặc dù biết sẽ mất đi rất nhiều thứ, nhưng cô không chùn bước khi đưa ra quyết định.
Hai người tâm sự một lúc lâu, Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô: “Thực sự cứ quyết định như thế sao?”
“Vâng” Trì Lục nhấp chút cafe: “Em luôn muốn trở về.”
Lâm Tĩnh Nghi quan sát cô chằm chằm, cười hỏi: “Bên kia Văn tổng không giữ lại sao?”
Trì Lục liếc nhìn cô ấy, gian xảo hỏi: “Có chứ, hay là sau đó em quay về công ty cũ?”
Lâm Tĩnh Nghi nghẹn lời, vội vàng nói: “Vậy không được, chị muốn ký với em.”
Nghe vậy Trì Lục lộ ra chút vui vẻ: “Cám ơn chị Lâm đã để mắt đến em.”
Lâm Tĩnh Nghi liếc xéo Trì Lục, đột nhiên nói: “Có thể kể chị nghe chút chuyện riêng tư không?’
Trì Lục bất đắc dĩ: “Chị hỏi Bác Diên?”
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu, khẳng định: “Em về nước là vì anh ta đúng không?”
Trì Lục không phủ nhận: “À đúng một nửa.”
Về phần nửa còn lại, là vì bản thân.
Cô ích kỷ, dù đã xảy ra chuyện như vậy nhưng cô vẫn muốn sống cùng với Bác Diên, muốn nhìn thấy cánh cửa tương lai của bọn họ.
–
Xong xuôi mọi việc Lâm Tĩnh Nghi dìu cô ra ngoài.
Mới ra đến cổng quán cafe đã thấy Bác Diên từ bên kia chạy đến.
Lâm Tĩnh Nghi nheo mắt nhìn Trì Lục, thì thầm hỏi: “Bác Diên rất thích em.”
“Vâng?” Trì Lục kinh ngạc hỏi lại: “Sao chị đột nhiên nói thế?”
Lâm Tĩnh Nghi cười cười, chợt nhớ đến show thời trang năm ấy trông thấy Bác Diên.
Lúc đó cô còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Bác Diên lại xuất hiện ở nơi này.
Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả.
“Không có gì.” Lâm Tĩnh Nghi chỉ nói bóng gió: “Muốn đáp án thì tự mình đi tìm.”
Trì Lục mờ mịt.
Cô nghi ngờ nhìn Lâm Tĩnh Nghi, cảm thấy có gì đó là lạ.
Lâm Tĩnh Nghi lơ luôn ánh mắt của Trì Lục, cất tiếng chào: “Bác tổng.”
Bác Diên tiến lại gần, nắm lấy cánh tay Trì Lục từ Lâm Tĩnh Nghi, chỉ đáp: “Ừ.
Cám ơn cô.”
Lâm Tĩnh Nghi mỉm cười: “Không có gì.” Cô quay sang Trì Lục: “Chị đi trước, còn vấn đề gì thì gọi cho chị.”
“Vâng ạ.”
Trở lại xe, Trì Lục liền trông thấy một chồng công văn tiếng Nhật ở hàng ghế phía sau.
Cô giật mình không tin được.
Bác Diên đóng cửa xe rồi vòng qua ghế lái.
Anh vừa ngồi vào ghế thì chú ý ngay ánh mắt Trì Lục: “Em nhìn cái gì?”
“Không phải anh nói công ty không có việc gấp sao?”
Trì Lục nhìn thẳng anh: “Lúc nãy anh rất bận rộn đúng không?”
Bác Diên liếc nhìn chồng tài liệu phía sau, cũng