Edit: Hâm Còi
Bác Diên như vậy cô không có cách nào phản bác được.
Cô biết da mặt anh dày, mà không ngờ đến mức này.
Bác Diên thu hồi tầm mắt, thấp giọng hỏi: “Không đi à?”
“Đi.” Trì Lục xoay người, tiếp tục đi vào trong trung tâm thương mại.
Vẫn còn giờ làm việc nên bên trong không đông đúc lắm, cửa hàng trà sữa cũng vắng khách.
Trang trí bên trong trung tâm thương mại rất cao cấp và hoành tráng, cấu trúc tuyệt vời.
Thật ra Trì Lục không thể uống trà sữa quá nhiều vì sẽ tăng cân nặng, cô chỉ có thể dùng trà chanh thay thế.
Hai người một trước một sau đi vào, làm cho người khác phải chú ý.
Đến cửa tiệm, Trì Lục hỏi người đàn ông bên cạnh mình: “Anh muốn uống gì?”
Bác Diên thuận miệng nói: “Giống em.”
“…”
Trì Lục order hai ly trà chanh rồi ngồi đợi ở khu vực chờ.
Bác Diên cười, nối gót theo cô.
Không gian yên tĩnh, Bác Diên thấp giọng hỏi: “Công ty mấy hôm nay có chút việc nên tương đối bận.”
Trì lục sửng sốt, tay đang bấm điện thoại cũng ngừng lại, nâng mắt nhìn anh: “Cái gì?”
Hai người nhìn nhau, cô thấy được trong đôi mắt anh đang phản chiếu hình bóng chính mình.
Bác Diên chỉ khẽ cười: “Gần đây anh hơi bận.”
Trì Lục khẽ nhúc nhích ngón tay, rũ mắt: “Anh nói em làm gì?”
Bác Diên thấy cô phản ứng như thế thì cúi đầu mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn nói cho em vậy thôi.”
Trì Lục: “…”
Một lúc sau cô mới nói: “Bận rộn gì thì cũng phải cố gắng nghỉ ngơi.”
Bác Diên: “Được.”
Cầm ly trà chanh mới mua, Trì Lục nhìn đồng hồ: “Không phải anh vẫn còn đang làm việc sao?”
“Ừ.” Bác Diên nhìn cô: “Có muốn ghé công ty xem một bộ phim điện ảnh không?”
Trì Lục đứng bất động.
Bác Diên nói nhỏ: “Gần đây có một bộ phim mới được công chiếu cũng không tệ lắm đâu.”
Vốn dĩ anh còn muốn dẫn cô đến buổi liên hoan công chiếu phim, nhưng lúc ấy có chút chuyện nên không nói cho cô biết.
Trì Lục ngước mắt nhìn anh: “Thầy Bác.”
“Sao hả?”
Bác Diên cũng nhìn lại cô.
Trì Lục hừ nhẹ, nói thẳng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh ai ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng phải không?”
“Rõ ràng lắm sao?”
Trì Lục gật đầu.
Bác Diên cong môi: “Rõ ràng là tốt rồi.”
Trì Lục: “…”
Anh nói không nhanh không chậm: “Không rõ ràng anh lại sợ em không nhận ra.”
Trong nháy mắt cô không muốn nói chuyện với anh.
Hồi đấy Bác Diên theo đuổi cô cũng không có mặt dày không biết xấu hổ như thế này.
Trì Lục hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hồi lâu: “Bỏ đi, xem chút cũng được.
Em cũng không muốn vào rạp phim.”
Bác Diên cong khóe môi: “Được.”
Trì Lục nói thêm: “Nhưng nói trước là nếu phim không hay em sẽ bỏ về giữa chừng đó.”
Bây giờ thì cô nói gì Bác Diên cũng chấp nhận hết.
“Được.”
–
Từ Minh Trạch trông thấy có người đi một về hai ở công ty, nhanh chóng đứng lên: “Bác tổng.”
Rồi quay sang Trì Lục, cười nói: “Cô Trì, đã lâu không gặp.”
Trì Lục cười: “Trợ lý Từ.”
Nhận ra ám hiệu của Bác Diên, Từ Minh Trạch hỏi: “Cô Trì muốn dùng gì ạ?”
Trì Lục giơ ly trà chanh lên, từ chối: “Tôi có rồi, cám ơn.”
Bác Diên chen vô: “Đem vào chút đồ ăn nhẹ.”
Trì Lục nhướn mày, không từ chối nữa.
Sau khi bước vô văn phòng, Bác Diên nom trở nên nghiêm túc hẳn.
Anh nhìn Trì Lục: “Chiếu phim luôn sao?”
“Vâng.”
Bác Diên gật đầu: “Vậy em xem nhé, anh còn chút việc phải làm.”
Trì Lục gật đầu: “Anh cứ bận việc đi, không cần quản em đâu.”
“Ừ”.
Bác Diên nói thêm: “Em cứ thoải mái, muốn xem muốn ngủ đều được cả.”
“Em biết rồi.”
Bác Diên dặn dò xong thì để cô tự do không nói thêm gì nữa.
Trì Lục mở phim rồi cầm điều khiển mở âm thanh ở mức thấp nhất.
Từ Minh Trạch có vô phòng mấy lần, mang cho cô đồ ăn đồ uống đầy đủ chu đáo.
Phim cô xem là phim mới phát hành không lâu, là thể loại cô thích.
Nhưng xem một hồi thì cô cảm thấy có chút vô vị, có thể vì một người nào đó, hoặc là vì nguyên nhân nào khác nữa.
Trì Lục thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bác Diên đang ngồi trước màn hình laptop.
Gò má mạnh mẽ, đường quai hàm lưu loát, đôi mắt rủ xuống nhìn giấy tờ, bộ dạng trầm ổn hơn nhiều.
Vô tình, Trì Lục dành hết mọi sự chú ý lên người anh.
Cô thậm chí còn nảy ra suy nghĩ, bộ phim điện ảnh kia còn không thu hút cô bằng Bác Diên.
Anh so với một bộ phim vô vị… thì đẹp hơn gấp ngàn lần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Giọt Lệ Tình
3.
Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
4.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Bác Diên ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau chung một điểm.
Không gian trong phòng làm việc rộng rãi làm Trì Lục cảm nhận được sức ép vô hình.
Con ngươi của người đàn ông ấy sâu thẳm, đôi mắt hoa đào nhìn cô không hề chớp, tựa như một thanh nam châm đang cố gắng hút cô vào.
Đột nhiên Trì Lục thấy hoảng hốt.
Cô không tìm ra nguyên nhân, chỉ biết là đang căng thẳng, nhưng loại căng thẳng này không giống như cảm giác trước kia.
Yên tĩnh một lúc, Bác Diên lên tiếng phá vỡ không gian: “Muốn nói gì sao?”
Trì Lục giật mình, hàm hồ nói: “Bộ phim này xem không hay lắm.”
Bác Diên: “…”
Anh cười, thấp giọng hỏi: “Thật sao?”
“Vâng.”
Mặc dù tâm đang không đặt ở bộ phim nhưng Trì Lục cũng đoán được kha khá nội dung, có thể đoán được tình tiết tiếp theo.
Cô theo bản năng nói: “Manh mối quá rõ ràng, không có bao nhiêu hồi hộp.
Tình cảm nam nữ chính cũng có nhiều chỗ lúng túng, không có cảm giác đang yêu đương.”
Bác Diên nhìn cô chăm chú, không cắt ngang lời cô nói.
Trì Lục nói một lúc rồi kết luận: “Dù sao nội dung không mới mẻ, có thể thấy doanh thu phòng vé không cao lắm.”
Bác Diên nhướng mày, cười: “Ừ.”
Phim này doanh thu đúng thật là không được xem là đạt, phim chiếu một tuần mà chưa đạt 3 tỷ.
Đối với một bộ phim điện ảnh mà nói thì doanh thu 3 tỷ là số liệu không tệ, nhưng với bộ phim này thì khác, con số ước tính của cư dân mạng và nhà đầu tư trước kia không phải ở mức này.
Quan trọng hơn nữa là phim ra rạp được một tuần, lượng truyền miệng ngày càng giảm, doanh thu phòng vé mỗi ngày cũng sụt giảm nghiêm trọng.
Mặc dù Trì Lục không trực tiếp chắp bút, nhưng cô có mắt nhìn khá tốt.
Cảm giác đánh giá ở phương diện biên kịch của Trì Lục tương đối chính xác, rất phù hợp với đại đa số yêu cầu đại chúng hiện nay.
Chỉ cần cô thích thì cơ bản phim đó sẽ nổi tiếng.
Cũng giống như cuốn sách đầu tiên của Bác Diên cách đây nhiều năm.
Lúc đó nó như được mang thêm một lớp filter, nhưng sau khi gỡ bỏ lớp filter ra thì cô vẫn thích cuốn sách đó như cũ.
Thời gian sau cuốn sách ấy – cũng giống như tất cả những gì cô yêu thích – đều trở nên nổi tiếng nhanh chóng.
Cho đến nay, cuốn sách đầu tiên ấy vẫn là một trong những kiệt tác của Bác Diên.
Trì Lục nhìn nụ cười trên mặt anh, có chút không hiểu thấu: “Anh cười cái gì?”
Bác Diên: “?”
Anh nâng mắt nhìn cô, cảm thấy buồn cười: “Lại không nói lý lẽ rồi.”
“…”
Trì Lục hừ nhẹ, liếc nhìn đồng hồ: “Mấy giờ anh hết giờ làm?”
“Em muốn về à?”
“Không.” Trì Lục không để ý nói: “Chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Bác Diên ừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Đi thôi.”
Trì Lục ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Tan làm.” Anh đóng laptop lại, vừa nói: “Không phải em muốn anh tan làm sao?”
“…”
“Em không có ý đó.”
Trì Lục cũng không hấp tấp, nói không