Edit: Hâm Còi
Trì Lục nhướng mày cười: “Cũng có chút.” Cô cho rằng Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm đều rất thú vị, làm sao ghét bỏ họ được chứ.
Vừa dứt lời thì gương mặt của Bác Diên trầm xuống một chút.
Trì Lục giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi của anh, khóe môi cong lên, bình tĩnh nói: “Em đói rồi, ăn cơm trước đi.”
Bác Diên nào dám phản bác lại Trì Lục gì đâu, chỉ có thể đi trước một bước, thuận tiện mở cửa ra cho cô mà thôi.
Thức ăn được đặt sẵn bên trong, ngay cả khi ăn trưa ngay tại văn phòng thì bữa trưa cho hai người đều được đem từ căng tin công ty.
Trì Lục thoáng nhìn thì trông thấy bàn đồ ăn rất ngon, có cảm giác sạch sẽ và dinh dưỡng.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, cố gắng tìm chủ đề gì đó để nói chuyện phiếm với anh
“Buổi sáng anh bận lắm không?”
“Không quá bận.” Bác Diên nhẹ nói: “Sắp xong rồi.”
Trì Lục cười: “Nhìn vẻ mặt của anh bây giờ khiến em nghĩ rằng chiều nay anh còn cả núi việc khó khăn cần phải hoàn thành ấy.”
Bác Diên liếc cô: “Anh làm sao?”
“Anh tự vào nhà vệ sinh soi gương đi.” Trì Lục không chút do dự bổ sung: “Xem qua thì biết liền mà.”
Bác Diên nhướng mi nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Không cần.”
Trì Lục cầm ly nước uống cạn, nghi ngờ hỏi anh: “Không cần cái gì?”
“Đi nhà vệ sinh.”
Trì Lục như đang nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt cô đột nhiên mở to rồi quan sát xung quanh, sau đó lại đặt ánh mắt vào anh: “Đừng nói với em là trên bàn làm việc anh còn có cả gương nha?”
Bác Diên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô đang phản chiếu trên khuôn mặt anh lúc này.
Nó tinh xảo đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, ngay cả chút biểu cảm tinh tế trên gương mặt anh cũng như phảng phất ánh lên trong con ngươi Trì Lục.
Hai ánh mắt chạm vào nhau.
Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, giống như một thỏi nam châm khác cực hút cô đến gần.
Không biết đã bao lâu, đến khi Trì Lục không chịu được nữa thì nghe Bác Diên cười.
Lông mi Trì Lục khẽ run lên, chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên.
Giọng anh rất khẽ nhưng đánh thẳng vào tâm trí cô: “Soi xong rồi.”
Đôi môi Trì Lục mấp máy.
Bác Diên cười và nói thêm: “Chiếc gương đẹp nhất và đặc biệt nhất.”
Cho dù Trì Lục có chậm hiểu đến đâu thì cũng nhận ra ‘tấm gương’ trong lời anh nói chính là đôi mắt của mình.
Cô liế.m môi dưới: “Dùng mắt em làm gương, em tính phí á nha.”
Bác Diên nhướng mày: “Hả?” Anh cười, gắp miếng thịt cá không có chút xương nào ở trước mặt cho vào chén cơm bên cạnh: “Bao nhiêu?”
Trì Lục nhìn động tác của anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem thành ý của anh đã.”
Tay Bác Diên cầm lấy đũa, rũ mi nhìn cô: “Một chén thịt cá đủ chưa?”
Trì Lục nhìn chén cá trắng, tham lam: “Để em cân nhắc.”
Bác Diên vừa cười vừa đẩy chén cá đến trước mặt cô: “Còn trả giá nữa sao?”
“Không thì…” Trì Lục nói nhỏ: “Em cũng lấy anh ra làm gương soi.”
Người khác không dám làm vậy, cho dù là có thì Trì Lục cũng sẽ không đồng ý.
Bác Diên cúi mắt xuống nhìn cô, thì thầm: “Vinh hạnh của anh.”
Giọng nói của anh ấy trầm thấp cùng với nụ cười xen lẫn với tiếng nói ấy, nghe vào tai vô cùng dễ chịu
Phòng làm việc rất yên tĩnh, bên tai Trì Lục lúc nào cũng như vọng lại tất cả lời nói của anh.
Cô khẽ ấn ấn tai, mím môi cười, đột nhiên có chút kiêu ngạo: “Anh biết thì tốt.”
Cả hai từ tốn ăn hết bữa trưa.
Sau khi nuốt miếng cuối cùng, Trì Lục hiếm hoi đưa ra nhận xét: “Ngon thật đấy.”
Bác Diên mỉm cười, thu dọn bàn ăn: “Thích không?”
“Hơi hơi.”
“Thích thì sau này tới nhiều một chút”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng nhìn anh vài giây: “Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ gì.”
Bác Diên hơi nhướng mày, thích thú nói: “Nhận ra rồi sao?
Anh cười nói tiếp: “Nhận ra là tốt, anh còn tưởng rằng mình không đủ rõ ràng chứ.”
Trì Lục không còn lời nào nữa với câu nói thể hiện độ mặt dày đó của anh.
Cô đứng dậy đi lại một lúc để giúp tiêu hóa.
Thói quen của cô là sau khi ăn xong thường đứng nửa tiếng rồi mới ngồi xuống.
Bác Diên dường như đã quen với điều đó, anh chỉ nhìn cô một chút rồi thu hồi ánh mắt, cầm lấy khay cơm đem ra ngoài, khi quay lại thì trên tay có thêm một ly nước ép chanh dây.
Trì Lục thích chanh dây, cô thích những món thức uống có vị chua.
Thấy anh đi vào, cô bỗng đứng đó không nhúc nhích.
Ánh mắt của cô đổ dồn vào Bác Diên, vì là ở công ty nên anh mặc quần áo rất chỉnh tề, áo sơ mi phối với quần tây đen, tay áo xắn lên, để lộ những đường cơ bắp rắn chắc.
Anh cao ráo, đôi chân dài, mặc trên người bộ âu phục trông chẳng khác gì người mẫu đang đi qua đi lại.
Người mẫu sợ còn không có dáng người đẹp đến mức mê mụi vậy.
Ít nhất đối với Trì Lục là thế,
Thân hình anh hoàn hảo như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết.
Khi cả hai ở bên nhau trước đây, Trì Lục thường xuyên bị anh kéo đi tập thể dục.
Cơ bụng hiện lên dưới lớp quần áo, cô u mê đến mức sờ mãi không thể buông tay.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trì Lục cảm thấy hơi nóng.
“Bác Diên.”
Bác Diên đặt ly nước lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Phòng của anh…” Trì Lục dừng lại: “Hình như hơi nóng.”
Bác Diên nhìn cô chằm chằm, “Phải không?”
“Đúng mà.”
Đột nhiên anh mỉm cười: “Hình như là vậy.”
Trì Lục: “?”
Câu ‘hình như’ này là ý gì đây?
Trì Lục còn chưa hiểu gì thì Bác Diên đã đi về phía, đưa tay lên xoa má cô rồi trầm giọng nói: “Em nóng đến mức đỏ mặt đây này.”
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, không ấm áp như mọi khi, lúc xoa má cô còn lưu lại dấu vết.
Trì Lục thậm chí có thể cảm nhận được nơi nào anh chạm vào thì nơi đó mang theo nhiệt độ, tỏa ra chung quanh khiến mặt cô đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Lông mi run lên, cô nhìn anh xoa lên má cô vài cái buông ra tay, ngón tay xinh đẹp khớp xương rõ ràng đặc biệt bắt mắt.
Trì Lục mím môi, ngẩng đầu nhìn anh.
Mất vài giây để bình tĩnh trở lại, cô “Ồ” một tiếng, rồi lấp li.ếm nói: “Chẳng lẽ anh nóng mà không đỏ mặt sao?”
Bác Diên: “…”
Vừa nói, cô vừa nhìn anh có chút ghét bỏ: “Nóng mà không đỏ mặt mới là chuyện không bình thường đó.”
Bác Diên không lên tiếng.
Trì Lục giả vờ tự nhiên giơ tay quạt gió: “Thầy Bác, đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa chút đi.”
Bác Diên nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi chợt cười: “Được.”
Anh xoay người điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa xong còn ung dung dặn cô: “Trên sofa có một cái chăn, lúc lạnh nhớ đắp thêm.”
Trì Lục vẫn cứng miệng: “Em không lạnh.
Em rất nóng.”
Bác Diên chỉ cười, chẳng buồn lật mặt cô.
–
Trong phòng trở lại lặng yên như trước, Bác Diên ngồi xuống bàn làm việc, Trì Lục đi qua đi lại một lúc rồi chán nản tìm một cuốn sách trên giá đọc.
Cô nhìn quanh, cuối cùng vẫn chọn cuốn sách anh viết.
“Bác Diên.”
Anh rời đống giấy tờ nhìn cô.
Trì Lục nhắc nhở: “3 giờ anh nhớ nhắc em, em ra sân bay đón người.”
Anh ừ, nhìn cuốn sách cô đang cầm trên tay: “Không nghỉ ngơi chút sao?”
Trì Lục lắc đầu, “Em dậy muộn lắm, giờ cũng không buồn ngủ.
Anh chỉ cần nhớ gọi em là được.”
Cô đọc sách của anh thường sẽ quên hết thời gian.
“Anh biết rồi.” Bác Diên nói: “Đến khi đó anh nhắc em.”
“Vâng.”
Trì Lục không làm phiền anh nữa, cô đọc sách còn anh thì làm việc, hai người đều tập trung vào vấn đề của mình.
Từ Minh Trạch lượn qua lượn lại rất nhiều lần bên ngoài phòng, cậu ấy trông thấy Trì Lục thì ngồi trên sofa đọc sách, còn sếp thì dù làm việc nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Trì Lục.
Không biết tại sao, Từ Minh Trạch chẳng bắt được bất kỳ hành động mập mờ nào giữa hai người, nhưng tồn tại trong đấy chính là một bức tranh ấm áp và đẹp không thể tả.
Cầm một xấp giấy tờ trên tay, cậu ấy bước ra khỏi phòng, còn không quên lẩm bẩm: “Sao cứ thấy là lạ.”
Chị Kim đi ngang qua, cười hỏi: “Cái gì là lạ?”
Từ Minh Trạch chỉ vào cánh cửa phòng sếp đã đóng: “Mới nhìn thì sếp với cô Trì không giống như bạn trai bạn gái, nhưng không gian chung quanh họ có sự hòa hợp và thoải mái đến bất ngờ.”
Chị Kim nghe vậy thì cười cười: “Chắc là thói quen.”
Từ Minh Trạch nhướng mày: “Thói quen gì?”
Chị Kim vừa cười giải thích: “Thói quen ở chung của họ, có lẽ đó là cách họ trải qua cùng nhau trước đây.”
Trợ lý Lâm từ bên kia chồm người qua hóng hớt, nắm ngay chóc điểm quan trọng: “Chị Kim, chị nói đây là cách sếp với cô Trì trải qua cùng nhau trước đây là có ý gì?”
Từ Minh Trạch cũng quay đầu nhìn chằm chằm chị Kim.
Cô ấy giả ngốc: “À chị có nói vậy sao?”
Mặt không đổi sắc lấp liế.m: “Chắc mấy cậu nghe nhầm rồi, chị không có nói như vậy, chị cũng có biết sếp với cô Trì đã xảy ra chuyện gì đâu.
Chị còn việc, đi trước nha.”
Nhìn bóng lưng chị Kim vội vội vàng vàng rời đi, Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề.”
Trợ lý Lâm: “Chị Kim chắc chắn biết chuyện của sếp với cô Trì trước đây?”
Từ Minh Trạch suy nghĩ một chút, cũng cho là thế.
Anh im lặng vài giây, vỗ vai trợ lý Lâm: “Sau này đối xử tốt với cô Trì một chút.
Mà đừng có hô hào cô ấy là thần tượng nữa đi nha, sếp ghen là chết chắc.”
Trợ lý Lâm: “Ờ… Được.”
Anh lẩm bẩm: “Tôi nhớ có phỏng vấn trước đây từng xem qua, hình như nữ thần chưa bao giờ nói cô ấy có bạn trai.”
Từ Minh Trạch vẫn im lặng, nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, nghiêm túc nhớ lại phản ứng của sếp khi hôm đầu tiên họ gặp Trì Lục.
Từ Minh Trạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
–
Ba giờ, Trì Lục rời khỏi Bác Hối.
Khi đi, Bác Diên muốn đi cùng cô xuống sảnh nhưng bị Trì Lục từ chối, cô không muốn mọi người lại vây xem cô như khỉ nữa.
Bác Diên cau mày.
Trì Lục khẽ cười: “Nếu không yên tâm thì nhờ trợ lý tiễn em cũng được.”
Anh lạnh lùng nhìn Từ Minh Trạch đứng lên: “Tiễn cô ấy xuống.”
Từ Minh Trạch: “Được, Bác tổng.”
Cậu nhìn Trì Lục cười cười, “Cô Trì, bên này.”
Trì Lục cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Được, xin lỗi đã làm phiền.”
“Cô khách sáo rồi.” Từ Minh Trạch cười nói: “Được phục vụ cô Trì là vinh hạnh của tôi.”
Trì Lục không khỏi bật cười: “Cậu học được tất cả những điều này từ sếp mình sao?”
Từ Minh Trạch chớp mắt, khéo léo nói: “Sếp chưa từng nói điều này, thậm chí với người khác còn bơ đẹp luôn.”
Trì Lục nhướng mày, cô hiểu ra ý nghĩa khác của câu này.
Cô cười nhẹ, thì thào nói: “Làm sao Bác Diên lại tìm cậu làm trợ lý vậy?”
Từ Minh Trạch suy nghĩ một chút, mới nói: “Vì tôi có mắt nhìn người.”(*)
(*) Từ gốc: Tuệ nhãn thức châu: người thông tuệ có cặp mắt có thể phân biệt châu thật hay giả.
Ý chỉ người có năng lực nhìn thấu được người khác.
Trì Lục bật cười thành tiếng.
“Nếu sau này cậu bị Bác tổng cho nghỉ việc thì nhớ liên hệ tôi nha.”
Từ Minh Trạch mỉm cười đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Hai người đi đến sảnh.
Trì Lục cố hết sức tránh những ánh mắt tò mò khác, đi đến bãi đậu xe: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, cậu về đi.”
Từ Minh Trạch gật đầu, “Cô Trì chú ý an toàn, có thời gian thì đến công ty chơi nhiều hơn.
Bác tổng nhất định sẽ rất vui.”
Trì Lục mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn.”
Từ Minh Trạch nhìn cô lái xe rời đi, sau đó trở lại để báo cáo.
Bác Diên nghe xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ ném cho cậu một đống công việc mới.
“Những tài liệu này sẽ được sử dụng cho cuộc họp ngày mai.”
Từ Minh Trạch: “?”
Biểu hiện vậy còn chưa đủ tốt sao? Tại sao lại ném cho cậu một đống việc thế này???
Từ Minh Trạch nghi ngờ nhìn Bác Diên.
Bác Diên quét mắt, nhướng mi: “Có vấn đề?”
Từ Minh Trạch: “Không ạ.”
Mặt mũi cậu vô cảm: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không còn gì thì tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừ”.
Từ Minh Trạch: “…”
–
Trì Lục không biết, ngay khi cô rời đi thì trợ lý thân cận của Bác Diên gặp phải một cuộc sang chấn tâm lý mới.
Lúc cô đến sân bay thì chuyến bay của Viên Viên vừa hạ cánh.
“Chị, em phải đợi lấy hành lý.”
Trì Lục cười, nói với cô trợ lý bên kia điện thoại: “Chị đợi em ở lối ra.
Cứ thong thả.”
“Vâng.”
Trì Lục đứng đợi ở lối ra quốc tế, đội mũ và đeo khẩu trang.
Cô yên lặng đứng ở một góc nhỏ, cúi đầu bấm điện thoại.
Đang xem, một giọng nói ngờ vực đột nhiên đột nhiên truyền đến: