Edit: Hâm Còi
Một tô mì trứng cà chua đơn giản Bác Diên làm đã khiến Trì Lục cảm thấy hương vị rất đặc biệt, không thể ăn được ở bất kỳ nơi nào khác.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dạ dày đã có phản ứng.
Sợi mì vẫn còn nóng hổi, khói trắng tỏa ra.
Trì Lục cầm lấy đôi đũa Bác Diên đưa, cúi đầu nhìn anh: “Anh không muốn ăn à?”
“Ừ, anh không đói.” Bác Diên cầm hai cốc nước ngồi xuống, đưa cho cô một ly: “Ăn đi, anh ở đây với em.”
Trì Lục chớp chớp mắt nhưng không ép, mùi vị món mì rất giống trong trí nhớ của cô, gần như chẳng có chút khác biệt nào.
Trì Lục ăn gì cũng chậm, miệng nhỏ nhai chúm chím từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ tựa như một đứa trẻ đang lần đầu thưởng thức đánh giá hương vị.
Bác Diên ngồi đối diện với cô, có thể thu được tất cả những biểu cảm tinh tế của cô trong mắt anh, anh nheo mắt nhìn thẳng vào cô, không chút né tránh.
Mấy ngày nay không thấy, Trì Lục gầy đi không ít, quầng thâm nhạt dưới mắt cũng lộ rõ hơn rất nhiều.
Thoáng giật mình, anh nghĩ tới trước kia.
Trước khi cả hai quen nhau, Bác Diên đã nghe Bác Doanh kể về cô bạn cùng bàn.
Bác Doanh là một đứa tràn đầy năng lượng, con bé nói không ngừng mỗi ngày, mỗi tối ăn cơm đều liến thoắng kể về những điều thú vị ở trường.
Nhiều khi chả ai nghe nó nói nhưng vẫn có thể tám với dì giúp việc nửa tiếng đồng hồ.
Lần đầu Bác Diên nghe nó kể về Trì Lục là vào buổi sáng khi con bé dậy trễ, xong bị muộn luôn giờ học, lúc đó anh tình cờ ra ngoài nên chở con bé đến trường luôn.
Bác Doanh an ủi: “Anh yên tâm, em nhất định không phải là người đến trường cuối cùng.”
Bác Diên: “…”
Anh liếc nhìn thời gian, nhướng mày: “Sắp muộn rồi.”
“Có sao đâu.” Tối hôm qua Bác Doanh thức khuya đọc tiểu thuyết nên giờ còn đang ngáp ngắn ngáp dài.
“Dù sao bạn cùng bàn của em cũng tới muộn hơn em, mãi rồi thầy cô ai cũng quen.”
Bác Diên như đang nghe truyện cười, có chút không thể tin được: “Mấy đứa bây giờ chỉ mới học sinh cấp ba, đi trễ mà còn tự hào nữa à?”
“Không có.” Bác Doanh trợn to hai mắt giải thích, trầm giọng nói: “Em chỉ nghĩ… Thật ra không cần lo lắng như vậy, cùng lắm là bị phạt viết bản kiểm điểm, đảm bảo lần sau không tái phạm nữa thôi, hoặc bị phạt đứng một tiết học thôi mà, có gì to tát đâu.”
Bác Diên trong nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc sau, anh hỏi: “Ha, đôi bạn cùng bàn rồi cùng lùi?”
Bác Doanh gật đầu cười hì hì, dựa vào cửa sổ xe nói: “Bạn em là trùm ngủ, sáng mà đập dậy đi học là cả một vấn đề, bởi vậy người nhà nhiều khi cũng bó tay.”
Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ông anh mình: “Anh hai à, nhiều khi em thấy cô ấy với anh thực ra khá giống nhau.”
Bác Diên nhướng mày: “Trông giống cái nào?”
“Cả hai đều giỏi, tự tin nhưng nổi loạn.” Bác Doanh, đột nhiên phấn khích.
Cô không quan tâm đến việc ông anh có muốn nghe hay không, cô cứ huyên thuyên nói một đống nét tương đồng giữa Bác Diên và Trì Lục cái đã.
Nào là điểm môn văn thì tận đỉnh của chóp nhưng môn toán thì toàn đội sổ, môn lịch sử và chính trị thì tốt lắm, nhưng mà môn địa lý thì chẳng bao giờ đạt được điểm trung bình, khiến mấy thầy cô vừa yêu vừa hận.
Bác Doanh bô bô tiếp, liên tục khen Trì Lục xinh lắm luôn, vừa cao vừa gầy, nhiều nam sinh ở trường để ý lắm, bọn con trai tỏ tình nhiều ơi là nhiều nhưng mà Trì Lục thậm chí không thèm nhìn người ta cái nào, nói mấy đứa đó không đẹp trai, làm sao xứng làm bạn trai cô được.
Bác Diên lại không nghĩ cô bé ấy có gì đặc biệt, cùng lắm là nghĩ cô hơi nổi loạn.
Hai người đang nói chuyện thì Bác Doanh đột nhiên la lên, kích động chỉ chỉ ngoài cửa xe: “Anh hai, nhìn trước cửa nhà kia đi, Trì Tiểu Lục vẫn đang ăn sáng ở đó!”
Vừa hay đèn đỏ, Bác Diên vô thức nhìn qua.
Trì Lục mặc một bộ đồng phục học sinh không quá đẹp, mái tóc dài hất ra sau tai để lộ khuôn mặt nhỏ bé.
Cô cao gầy, đồng phục học sinh trên người nhìn rất lớn, áo khoác rộng buộc ngang eo, lộ ra vòng eo thon thả.
Cô chậm rãi đi trên lề đường, trên tay cầm một hộp giấy trắng hình tròn, trong đó là đồ ăn sáng.
Vừa đi vừa ăn, thong thả lại thoải mái.
Đèn xanh bật sáng, còi inh ỏi phía sau, Bác Diên phóng xe về phía trước.
Bác Doanh nhìn anh mình, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh ơi, cho Trì Tiểu Lục đi nhờ xe được không?”
“Ừ.”
Bác Diên trả lời: “Không có chỗ để đậu ở đây.
Em gọi cho bạn em hỏi thử xem sao.”
“Oh oh.” Bác Doanh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trì Lục, mấy giây sau liền cúp máy.
Cô nhóc cười méo xẹo: “Cô ấy nói muốn hít thở không khí trong lành buổi sáng, kêu chúng ta đi trước.”
Bác Diên: “…”
Chở Bác Doanh tới trường học, Bác Diên rời đi, lại một lần nữa gặp được cô.
Cái hộp trắng đựng đồ ăn sáng lúc nãy được đổi thành hộp sữa chua, cô vẫn đứng dưới ánh nắng buổi sáng, chậm rãi đi về phía trước.
Vào thời điểm đó, ấn tượng cuối cùng của Bác Diên về cô là một con búp bê nhỏ treo trên cặp sách.
Khi cô đi ngang qua, con búp bê nhỏ đung đưa, đi vào gương chiếu hậu và lọt vào tầm mắt của anh.
–
Dạ dày Trì Lục nhỏ, ăn một lát thì no.
Nhìn đống mì còn lại, cô sờ sờ chóp mũi, lương tâm cắn rứt ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Bác Diên.
Cô quên mất mình từng nghe ở đâu, có người nói những người có đôi lông mày dạng sâu róm là người đa tình hơn bình thường.
Trì Lục ngẫm nghĩ, hình như là như thế này?
“Thầy Bác.”
Cô giơ tay lắc lắc trước mặt anh: “Này này.”
Bác Diên hoàn hồn, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ăn xong rồi à?”
“Vâng.”
Trì Lục thận trọng đẩy đẩy tô mì, có chút ngượng ngùng nói: “Em ăn không nổi nữa.”
Anh trầm giọng hỏi: “Mới vậy mà no rồi?”
Trì Lục gật đầu, “Anh nấu nhiều quá, buổi tối ăn nhiều cũng không được.”
Bác Diên hết cách với cô: “Lần sau anh sẽ chú ý làm ít thôi.”
“Vâng.”
Trì Lục lặng lẽ ngồi một lúc rồi nhìn anh: “Vậy thì em lên trước.”
Bác Diên: “Được.”
Hai người đứng dậy, Trì Lục thấy anh muốn đưa cô về, cũng không từ chối.
Dù sao từ chối cũng không được, cuối cùng Bác Diên vẫn sẽ tiễn cô tới cửa nhà.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh cũng nghỉ sớm đi.” Trì Lục nhướng mày cười: “Mì ngon lắm, cảm ơn thầy Bác.”
Bác Diên nhìn bộ dạng khách sáo của cô, đưa tay lên xoa xoa tóc cô: “Vào đi.”
Trì Lục: “…”
Về tới nơi là đi thẳng tới phòng tắm rửa mặt, Trì Lục đưa tay sờ lên đỉnh đầu mình.
Không giải thích được, dường như cô vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh còn lại trên đó, nóng hổi, mang theo hương vị độc đáo thuộc về anh.
Sau khi tắm xong, Trì Lục nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện trong phòng, có chút sững sờ.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nghe vậy, Bác Doanh từ trong điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía cô, ngáp một cái nói: “Sao, mới mấy ngày nay không gặp mà cậu còn không cho phép người ta tới gặp cậu bồi bổ tình cảm hả?”
Trì Lục không nói gì, xoay người đi skincare.
Bác Doanh nhìn bóng lưng của cô, không khỏi cảm thán: “Có biết bây giờ cậu trông giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”
“Cặn bã.” Bác Doanh nói thẳng: “Đồ tra nam đã ăn mảnh ở ngoài về nhà còn ghét vợ.”
Trì Lục bị lời nói của coo làm cho nghẹn lời, chẳng hiểu gì: “Tớ ăn mảnh gì?”
Bác Doanh đưa tay chỉ lầu dưới.
Trì Lục: “À.”
Cô chớp chớp mắt, nói giọng thiếu đòn: “Hết cách rồi, người ta theo đuổi còn nấu đồ ăn cho tớ, sao mà từ chối được?”
Bác Doanh bị da mặt dày của cô làm cho giật mình, nhất thời không nói nên lời: “Trì Tiểu Lục, cậu sao có thể trở nên… da mặt dày dữ vậy hả?”
Trì Lục: “Hừ.”
Cô nhìn Bác Doanh đi tới bên giường: “Còn chưa ngủ sao không xuống dưới đón tớ?
Bác Doanh nói lý: “Để ổng đi đón chớ, tớ nghĩ cậu muốn gặp ổng hơn là gặp tớ.”
Lời nói này khiến cho Trì Lục không cách nào phản bác.
Cô buồn buồn gật đầu: “Cậu thắng.”
Bác Doanh mỉm cười, cong môi nhìn cô: “Cậu định để cho anh tớ đuổi theo bao lâu?”
Trì Lục sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Cậu đang giúp anh cậu hỏi thăm tin tức sao?”
“Không có haha.”
Bác Doanh vui vẻ nói: “Tớ đây là muốn cậu hành ổng nhiều vào, theo đuổi lâu lâu một chút.”
Nghe vậy, Trì Lục cười toe toét: “Oke chốt đơn!” Cô xoa đầu Bác Doanh: “Ngủ đi, tớ buồn ngủ rồi.”
Bác Doanh thấy cô như vậy, tạm rút những lời muốn nói về: “Được rồi, ngủ ngon.”
–
Ngày hôm sau Trì Lục được nghỉ.
Lúc cô tỉnh dậy, Bác Doanh và Viên Viên đều không có ở nhà.
Sáng nay hai người gọi điện cho cô nói rằng trời vào cuối thu rồi nên muốn đi thưởng thức không khí cuối thu
Lúc đó cô còn đang ngủ đến u mê, đuổi thẳng hai người họ mà chẳng nghĩ cái gì hết.
Cơ mà bây giờ lại đâm ra hơi chán.
Rửa mặt xong, cô cầm điện thoại di động nằm trên sô pha.
Cô gửi tin nhắn cho nhóm Quý Thanh Ảnh mà chắc hai người đang bận nên không ai trả lời.
Cô im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào avatar của Bác Diên vài giây, suy nghĩ xem có nên chủ động hay không.
Còn chưa biết nhắn gì thì tin nhắn của anh đã tới: [ Dậy rồi à? ]
Trì Lục: [ Anh cài camera trong nhà em à? ]
Bác Diên: [ Làm gì có, tính toán thời gian em ngủ một lúc là biết thời gian dậy thôi.
]
Trì Lục: [ Ồ.
Coi như anh đúng.
]
Bác Diên: [ Ăn gì chưa? ]
Trì Lục: [ Em không biết, bọn Bác Doanh đi chơi rồi, để em xem trong tủ lạnh còn gì không.]
Tin nhắn chưa gửi được bao lâu thì Bác Diện gọi đến.
“Alo.” Trì Lục lười biếng nói: “Anh không bận à?
Bác Diên lật xem tài liệu trong tay: “Không sao đâu, em có muốn đi chơi không?”
Trì Lục nhướng mày: “Đi đâu vậy?”
Bác Diên suy nghĩ một chút, cười nói: “Em có muốn đi đâu không, nếu không thì anh sẽ sắp xếp?”
“Bây giờ?” Trì Lục hơi sững sờ: “Anh không đi làm sao?”
Bác Diên: “Thứ sáu, anh có thể tan làm sớm một chút.”
Trì Lục buồn cười, nói nhỏ: “Anh cứ nói rằng anh là ông chủ, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ vậy à.”
Bác Diên:rất vâng lời: “Ừ có thể cho là vậy.”
Anh cười nhắc nhở: “Bây giờ nghĩ xem có chỗ muốn đi không, anh quay lại đón em.”
“Được ạ.”
Bác Diên còn chưa kịp dừng xe thì đã nhìn thấy người đứng bên lề đường.
Cơ bản là Trì Lục đã xinh còn có dáng đẹp, khí chất cũng đặc biệt xuất chúng.
Để phù hợp đi chơi, cô cố ý mặc một chiếc váy mùa thu dài đến mắt cá chân, dưới chân giẫm một đôi giày sandal, trông đơn giản mà xinh đẹp.
Bác Diên dừng xe trước mặt cô, nhìn cô mở cửa lên xe, ánh mắt anh rơi vào trên khuôn mặt một lúc, lông mày khẽ nhướng lên.
“Anh nhìn cái gì?”
Trì Lục cúi đầu thắt dây an toàn, nhẹ nhàng hỏi.
Bác Diên nhìn lớp trang điểm tinh tế trên gương mặt cô, mỉm cười: “Rất đẹp.”
“Ồ.” Trì Lục tự hào nói: “Em có lúc nào không xinh?
Bác Diên khẽ cong môi dưới không trả lời: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Trì Lục suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Thật ra em muốn ăn thịt nướng, nhưng giờ này này thì không thích hợp lắm.”
Bác Diên nói “ừm”, nhìn qua cô: “Trước tiên ăn nhẹ chút gì trước, buổi tối đưa em đi nướng thịt, được không?”
“Cũng được.”
Hai người ngẫu nhiên tìm được một quán ăn, Trì Lục gọi một phần hoành thánh nhỏ.
Sau khi ăn xong, cả hai đến địa điểm tiếp theo.
Lâu rồi Trì Lục không về cho nên cũng không rõ ở đâu vui hơn.
Chỗ ăn chơi đàn đúm duy nhất hay ghé đến sau khi cô về nước là bar của Khương Thần.
Vài ngày trước đã định hẹn tụ tập với đám Quý Thanh Ảnh nhưng cô ấy đang bận việc nên tạm thời không đi.
Suy nghĩ một lúc, Trì Lục nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Bác Diên.”
“Sao thế?”
Trì Lục nhìn gò má anh, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Hôm trước anh có đi bar không?”
Bác Diên nhướng mắt: “Không có.”
Trì Lục có chút kinh ngạc: “Không phải nói hôm đó đi sao?”
“Em không rảnh.”
Trì Lục hỏi lại: “Vì em không rảnh mà mọi người cũng không đi sao?”
Bác Diên gật đầu một cái.
Trì Lục có chút sửng sốt, nói nhỏ: “Em còn tưởng một mình anh cũng đi chứ.”
Mấy ngày đó cô bận rộn, cũng quên hỏi bọn họ chuyện này.
Bác Diên liếc cô một cái, nhẹ nói: “Em là nhân vật chính, nếu không đi thì bọn họ cũng không vui đâu.”
Bác Diên trầm tư vài giây, sau đó nói thêm: “Bọn anh thỉnh thoảng tới đó tụ tập, cũng không cần câu nệ đâu.”
Chỉ là vì Trì Lục sẽ đi nên mọi người mới muốn đến.
Chủ yếu là nể mặt Trì Lục, cũng là nể mặt Bác Diên.
Cái tên Trì Lục vang dội đều được mọi người trong nhóm nghe qua nhưng chưa ai tiếp xúc nói chuyện.
Trì Lục ồ, trong lòng vẫn còn một chút vui sướng không tả nổi.
Cô nghiêng đầu cười, khẽ hỏi: “Còn ngày mai, bọn họ có rảnh không?”
Bác Diên nhìn cô: “Em muốn đến đó?”
Trì Lục chớp chớp mắt, hướng ngón tay lên nói: “Một chút.”
Bác Diên: “Ừ để anh hỏi