Edit: Hâm Còi
Sau khi ra khỏi cửa hàng thú cưng, bốn người cũng không đi lung tung bên ngoài nữa mà về thẳng nhà.
Vừa vào nhà, Viên Viên tiến thẳng vào bếp như thể sẽ nấu bữa trưa cho mọi người.
Trì Lục không nói gì, Bác Diên và Bác Doanh đang ngồi cùng mèo con bên cạnh, Bác Diên phụ trách nghe theo hướng dẫn của hai người để sắp xếp ổ mèo và các vật dụng khác cho gọn gàng.
“Có phải là nó còn sợ tụi mình không?”
Trì Lục nhìn mèo con không dám nhúc nhích chút nào.
Bác Doanh gật đầu, thấp giọng nói: “Đến nhà mới chắc sợ người lạ.
Tớ nghe người ta nói mèo sẽ năng động sau ba ngày sau khi về nhà mới ấy.”
Trì Lục chớp mắt, “Tớ cũng nghe nói vậy, nhưng mà nó đáng yêu quá, chắc là không phá đâu nhỉ.”
“Không biết nữa.”
Hai người bên cạnh đang tán gẫu, Bác Diên liếc mắt nhìn hai người, trầm giọng nói: “Ngồi đây nhé, anh xuống lầu thay quần áo chút.”
Cả hai thậm chí không thèm liếc tới anh, chỉ vẫy tay như kiểu ‘cho anh lui được rồi’.
Bác Diên: “…”
Anh liếc nhìn mèo con bị hai người ôm ôm ấp ấp trong lòng bàn tay, nhất thời không biết nên nói gì: “Trước tiên có muốn cho nó vào trong ổ mèo không?”
Trì Lục nghĩ nghĩ một lúc.
Đúng đó.
Cô đặt mèo con trên tay xuống, nó không dám cử động mà chỉ nằm trên mặt đất, giương mắt nhìn hai người.
Đôi mắt xanh như biển ấy nhìn hai người họ trông cực kỳ sâu thẳm.
“Đẹp quá.”
Bác Doanh không khỏi thở dài: “Phải chụp vài tấm mới được.”
Trì Lục gật đầu, cầm chân mèo con nói: “Chụp tớ với nó đi.”
“Ô cê.”
Cả hai huyên náo với mèo, thời gian trôi nhanh lúc nào không biết.
Đột nhiên, Viên Viên đứng bên cạnh bưng một cái chén.
“Chị Trì Lục, chị xem mèo con ăn cái này được không?”
Trì Lục: “…”
Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cái chén nhỏ trong tay Viên Viên, mí mắt giật giật.
Trì Lục liếc qua phòng bếp còn sáng đèn, tò mò hỏi: “Vừa rồi em đi làm đồ ăn cho mèo sao?”
“Đúng ạ.”
Viên Viên hỏi lại: “Sao vậy chị?”
Bác Doanh và Trì Lục nhìn nhau, rồi đồng thanh nói: “Chị tưởng em đi nấu ăn cho tụi chị á.”
Viên Viên: “…”
Quàng thượng vừa giá lâm, cả đám hậu cung đều bị thất sủng.
Viên Viên lo lắng rằng nó sẽ không ăn thức ăn cho mèo nên cố ý đi tra baidu để làm thức ăn cho mèo con ăn.
Nhưng này quàng thượng không đói bụng thì làm sao ăn nhiều được chứ.
Bác Diên xuống dưới lầu quần áo, còn gọi điện cho Từ Minh Trạch sắp xếp một ít chuyện.
Khi anh quay trở lại lần nữa thì trông thấy ba cái đầu đang chụm lại một chỗ, quàng thượng bị ba cô gái vây quanh, trông có hơi đáng thương.
Bác Diên nhìn một lúc, đau đầu xoa lông mày.
Anh nhướng mi, nhìn đồng hồ rồi đi vào bếp.
Trì Lục sau thời gian nghỉ ngơi sẽ phải tiếp tục làm việc vào cuối tuần, cô không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu và calories, vì vậy chỉ cần có Viên Viên, cô sẽ không gọi đồ ăn bên ngoài.
Mà giờ này Viên Viên đình công không chịu làm việc rồi, cho nên công việc nấu nướng chỉ có thể là Bác Diên đảm nhận.
Kỹ năng nấu nướng của anh không tệ, cộng thêm việc anh biết rõ Trì Lục thích gì nhất nữa, chỉ cần anh nấu, Trì Lục cũng không bao giờ ý kiến.
Chỉ sau khi ngửi thấy mùi từ phòng bếp, ba người ngoài kia mới dần dần nhận thức lại thế giới xung quanh.
“Ai đang nấu ăn đó?”
Bác Doanh nhìn Trì Lục như thể cô bị ngáo: “Viên Viên đang ngồi đây, còn ai ở trong bếp nấu ăn nữa?”
Trì Lục: “…”
Cô quay lại nhìn bếp rồi bật dậy: “Hai người ở đây nha, tớ vào bếp phụ đây.”
Viên Viên dạ một tiếng, đang muốn hỏi có nên vào bếp phụ hay không nhưng đã bị Bác Doanh ngăn lại.
“Này Viên Viên đừng đi, Trì Lục cũng có phải vô bếp phụ thật đâu.”
“Dạ?”
Bác Doanh nhìn Viên Viên còn là tấm chiếu mới chưa từng trải, kiên nhẫn nói: “Trì Lục đi chỉ là để tán tỉnh thôi, em hiểu không?”
“…”
Viên Viên trầm mặc chốc lát, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Bác Doanh: “Không cần lo cho hai người đó, chúng ta tự chơi.”
“Vâng ạ.”
–
Nghe thấy âm thanh, Bác Diên quay lại.
“Sao em vào đây?”
Trì Lục mỉm cười, nhìn những thứ đã chuẩn bị, cong môi.
“Không thể để thầy Bác ở trong bếp một mình được, không được tốt lắm đâu.”
Bác Diên nghe vậy thì nhướng mi: “Lần này cũng không tệ lắm.”
Cô trừng mắt nhìn anh, giả vờ giận dữ: “Anh nói gì?”
Bác Diên dường như cũng rất vui khi trêu chọc Trì Lục về những vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
“Không nghe thấy à?”
Trì Lục khẽ khịt mũi và tự tin nói: “Đó là vì anh cam tâm tình nguyện.”
Bác Diên cong môi dưới: “Ừ, em nói đúng.”
“…” Lại mặt dày thêm mấy tấc rồi, Trì Lục không biết nên nói cái gì luôn.
Cô mím môi, chống tay ra sau lưng, giống như một nhà lãnh đạo đang kiểm tra cấp dưới: “Có việc gì em giúp anh được không? Em làm được mà.”
Bác Diên chỉ: “Rửa cà chua đi.”
“Ồ.” Trì Lục ngoan ngoãn nghe lời.
Rửa xong nhìn hoa cả mắt, đột nhiên có chút đói bụng.
“Cắt ra không anh?”
Bác Diên trầm tư vài giây, “Cũng được.
Muốn ăn trứng khuấy cà chua hay canh cà chua trứng?”
Trì Lục nhướng mày, “Canh ạ, khai vị chua chua chút.”
“Được.”
Cả hai cùng nhau vào bếp, nấu một vài món ăn đơn giản tại nhà.
Khi dọn bàn, Bác Doanh thở dài thườn thượt: “Chao ôi, mị đây đã lâu lắm rồi không ăn đồ của anh mị nấu, thế mà giờ đành phải hưởng ké của Trì Lục mới có ăn.”
Trì Lục cũng không thèm nhìn cô ấy một cái, gắp một miếng sườn hầm, mặt không chút thay đổi nhét luôn vào miệng cô nàng.
Bác Doanh thút thít, bất mãn nhìn Trì Lục.
Viên Viên ngồi bên cạnh cười, nhỏ giọng nói: “Chị Doanh Doanh, ăn nữa đi.”
Bác Doanh: “…”
Cô ăn miếng sườn vào miệng, nói không nên lời: “Bây giờ ngay cả Viên Viên cũng bắt đầu bắt nạt tớ rồi, tớ chẳng có tí địa vị nào hết sao?”
Bác Diên nhướng mắt, giọng bâng quơ: “Ừ, tự suy nghĩ bản thân đi.”
Bốn người họ ngồi cùng nhau.
Một khoảng thời gian tuyệt vời.
Sau bữa trưa, Bác Doanh và Viên Viên chủ động dọn dẹp và rửa bát, Trì Lục với Bác Diên cũng không quan tâm, cả hai ngồi chơi với mèo.
“Nghĩ ra tên cho nó chưa?”
“Chưa ạ.” Trì Lục có chút rối rắm: “Nhiều tên cảm thấy rất hay nhưng không có cái nào thích hợp hết.”
Bác Diên hoàn toàn không hiểu cô ấy đang rối rắm cái gì ở một cái tên cho mèo: “Em có muốn anh chọn cho em không?”
“Không muốn.”
Trì Lục từ chối không suy nghĩ, “Để em nghĩ thêm, ngày mai rồi quyết.”
Bác Diên gật đầu.
“Buổi tối còn đến bar sao?”
Bác Diên cười nhìn cô: “Không muốn đi à?”
“Em nghĩ.” Trì Lục mỉm cười, xoa xoa đầu mèo con nói: “Em chỉ sợ anh còn việc bận.”
“Không, anh đi được.”
“Uh-huh.”
–
Đến tối mới đến bar, Bác Doanh với Viên Viên lười không nhấc nhân nên không đi theo.
Cũng một thời gian rồi Trì Lục và Quý Thanh Ảnh không gặp nhau.
Vừa thấy nhau thì share ngay mấy tấm hình chụp mèo con đến cho Quý Thanh Ảnh xem.
“Sao lại đẹp như vậy nè.”
Quý Thanh Ảnh ôm điện thoại không buông tay, nhìn qua Phó Ngôn Trí: “Bác sĩ Phó, chúng ta có thể nuôi mèo được không?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh im lặng một lúc, sau đó nghĩ: “Nhà mình có lẽ không thích hợp đâu em.”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Tại sao?”
Nhan Thu Chỉ cũng vừa đến, nhìn vào bức ảnh và nói: “Móng mèo có thể làm xước đồ vật.
Những cuộn vải trong nhà cậu thực sự không thích hợp để nuôi mèo đâu.”
Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút, cũng quả thật như thế.
“Nhưng mà có thể sẽ không bị cào xước đúng không?”
“Chắc chắn sẽ bị.” Nhan Thu Chỉ cười nói: “Cả cậu và bác sĩ Phó ai cũng quá bận, thời gian đâu mà canh chừng mèo không phá phách vải vóc?”
Trì Lục nghe vậy thì cười nói: “Nào muốn xem mèo thì tớ cho cậu xem.”
Quý Thanh Ảnh mỉm cười: “Được.”
Một lúc sau, Thẩm Mộ Tình cũng đến.
Một góc bốn người phụ nữ ngồi đó, căn bản là đám đàn ông bị cho ra rìa, không thể chen vào dù chỉ một câu.
Nhìn thấy bốn người bọn họ tám tới tám lui chỉ có mấy chục tấm ảnh chụp mèo mà thôi, Khương Thần không hiểu.
“Mấy tấm ảnh đó không giống nhau à, tại sao có thể nói chuyện lâu như vậy?”
Bác Diên chỉ nhìn cậu ta, không thèm trả lời.
Phó Ngôn Trí cũng im lặng, Trần Lục Nam liếc anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Cậu có biết tại sao Thẩm Mộ Tình luôn cãi nhau với cậu không?”
Khương Thần: “?”
Trần Lục Nam: