Edit: Hâm Còi
Trong xe, Trì Lục đang nói chuyện điện thoại với Quý Thanh Ảnh.
“Không có chuyện gì lớn, chân bị trẹo.” Trì Lục tựa lưng vào ghế cười: “Lo lắng cái gì, có phải là lần đầu tiên gặp tình huống này đâu.”
Nghe thế, tay đóng cửa xe của Bác Diên khựng lại.
Quý Thanh Ảnh câm nín: “Buổi tối cậu còn trình diễn không?”
“Có chứ.” Trì Lục không thèm để ý, nói: “Chỉ là trẹo chân thôi, đau một chút xíu tớ có thể chịu đựng được.”
Ánh mắt Bác Diên quét qua khiến đầu óc Trì Lục trống rỗng, cô hắng giọng với Quý Thanh Ảnh rồi đáp gọn: “Tớ cúp máy trước, bên này có chút chuyện.”
”Cẩn thận chút, không được thì tìm thầy Bác giúp đỡ một tay.”
“Ừ.”
Thấy cô đã cúp máy, Bác Diên thắt dây an toàn, nhìn qua Từ Minh Trạch: “Trở về sân khấu.”
Từ Minh Trạch liếc mắt thấy anh đặt một túi giấy dưới ghế phụ, gât đầu: “Được, Bác tổng.”
Trì Lục nhìn vị trí trống rỗng cạnh mình, chợt có chút buồn bã.
Cho nên Bác Diên đi xuống xe lúc nãy thật ra không có chuyện gì cả, chẳng qua là tìm cái cớ để đổi chỗ thôi? Trước kia có lẽ Trì Lục không cảm thấy thế, nhưng giờ cô chẳng dám khẳng định.
Đã hơn hai năm, rất nhiều thứ thay đổi cùng năm tháng.
Trì Lục suy nghĩ đến thất thần, xe dừng cũng không nhận ra.
“Đến rồi sao?”
Tinh thần quay trở lại, cô hỏi người đàn ông phía trước.
Bác Diên không trả lời, đẩy cửa xe đi xuống.
Trì Lục ngẩn người, đang muốn lê cái chân tàn của cô xuống xe thì cửa xe mở ra từ bên ngoài.
Tay Bác Diên vịn lên nắm cửa, ngón tay thon dài rõ ràng rất dễ khiến người khác chú ý, cô nhìn chằm chằm mấy giây mới ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt giao nhau.
Trì Lục bị anh nhìn, tim cô đập loạn, hơi giật mình định đáp lời thì giọng Bác Diên lạnh như băng rơi trên đầu cô.
“Xuống xe.”
Trì Lục: ”…”
Nếu mà Bác Diên không lên tiếng cô sẽ đàng hoàng bước xuống xe, nhưng bây giờ cô không muốn.
Trì Lục nhìn thẳng vào anh, chỉ chỉ cái chân sưng, còn rất quy củ mà nói: “Thầy Bác, chân vẫn còn đau.”
Bác Diên chau mày nhưng Trì Lục không sợ.
Khóe mắt cong lên, còn cười khanh khách nói: “Đã giúp thì giúp cho trót nhé, cõng tôi vào trong đi.”
Bác Diên chăm chăm nhìn cô mấy giây khiến cô nghĩ anh sẽ từ chối, thì anh lại nói: “Được thôi.”
Trì Lục ngẩn người, tưởng mình nghe lầm, thấp giọng nói: “Vậy…”
Lời còn chưa hết, giọng nói Từ Minh Trạch truyền đến từ bên kia: “Bác tổng, xe lăn tới rồi.”
Bác Diên gật đầu, nghiêng người nói với cô: “Lên đi.”
Trì Lục: “…”
Cô nhìn xe lăn còn trong tay Từ Minh Trạch, âm thầm chống cự trong đầu.
Mà đáng tiếc, Bác Diên không cho cô cơ hội để phản đối hay không phản đối, anh cúi người, trong lúc Trì Lục còn chưa kịp phản ứng, anh bế cô lên xe lăn rồi phân phó: “Đem người vô trong.”
Từ Minh Trạch yên lặng gật đầu: “Cô Trì, đi thôi.”
Nhìn bóng dáng vừa khuất, anh yên lặng tựa lưng vào xe, rút ra một điếu thuốc.
Anh rất ít khi hút, cũng không nghiện thuốc lá, lúc còn trẻ từng làm vài điếu, nhưng Trì Lục không thích, anh cũng dần cai.
Nghĩ tới con người vô lương tâm kia, Bác Diên cười tự giễu.
–
Trở lại show diễn, sắc mặt Trì Lục không tốt lắm.
Viên Viên thở hồng hộc chạy tới, nói: “Chị Trì Lục, chị quay lại rồi.”
Lúc bọn họ vừa rời khỏi đây, Viên Viên có đuổi theo nhưng chỉ kịp hít chút khói xe thôi.
Trì Lục gật đầu, nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ấy: “Chạy nhanh như thế làm gì, chị chạy đi đâu được chứ.”
Viên Viên: “Chị vừa biến mất dạng đó.”
Trì Lục cứng họng.
Viên Viên ngồi xổm, vén ống quần cô lên nhìn: “Bác sĩ nói sao hả chị?”
“Không nghiêm trọng.” Trì Lục ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đi tới lui cách đó không xa, khẽ nói: “Trật chân chút.”
Viên Viên nhíu mày, nhìn mắt cô: “Văn tổng bảo em hỏi chị, tối nay có muốn tạm dừng…”
“Không cần.” Không cần Viên Viên nói hết câu cô đã ngắt lời, cô biết Viên Viên muốn nói gì.
Trì Lục im lặng, chân vô thức nhịp theo giai điệu âm nhạc: “Chị sẽ đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chị chắc chắn.”
Viên Viên thở dài: “Văn tổng cũng là lo lắng chân chị.”
Nghe vậy Trì Lục cười cười, mắt hoa đào sáng lên câu dẫn người khác: “Chị biết.” Cô chống cằm nhìn sàn diễn chữ T, đáp: “Chị tự cân nhắc.”
Thấy cô như thế, Viên Viên cũng không khuyên nhủ nữa.
Viên Viên liếc nhìn đôi giày Trì Lục đang mang, là của nhân viên ở đây đưa cho cô mang sau khi chân bị thương, không phải giày mới nên có chút xấu xí.
Trì Lục luôn chỉnh chu vẻ bên ngoài, nếu như có thể làm khác đi, không chừng cô đã sớm đổi qua đôi giày cao gót đẹp đẽ khác rồi.
Viên Viên đang chần chừ, Trì Lục lên tiếng: “Đúng rồi, em đi mua cho chị đôi giày khác.”
Viên Viên: “Em đang muốn nói thế..”
Trì Lục chỉ vào mình rồi cười lên: “Chị chịu đựng mang đôi giày này nửa ngày rồi, em tìm đôi nào thoải mái xinh đẹp chút.”
“Được ạ.”
Viên Viên vừa đi thì Trì Lục hòa nhã đứng dậy chào hỏi, hàn huyên với đồng nghiệp mấy câu.
Từ Thanh Nghiên nhận lấy ly nước từ trợ lý, vòng quanh cô hỏi chuyện: “Hôm nay cô ra cửa không nhìn lịch hoàng đạo đúng không? Vậy mà cũng ngã được” Cô ấy dừng lại, hỏi tiếp: “Cảm giác thế nào?”
Trì Lục bật cười, giọng đùa giỡn: “Không gãy được.”
Từ Thanh Nghiên: “…”
Cô ta im lặng, liếc xéo cô: “Vẫn còn tiếp tục sao?”
Trì Lục gật đầu: “Đương nhiên.”
Từ Thanh Nghiên mỉm cười, ngón tay chỉ vào người phụ nữ cách đó không xa: “Xem ra Mạnh Xảo kia phải thất vọng rồi.”
Trì Lục dở khóc dở cười: “Cô đang châm ngòi ly gián sao?”
Từ Thanh Nghiên liếc nhìn cô không nói.
Trì Lục cười, nhưng cô biết đó là sự thật.
Cô, Từ Thanh Nghiên và Mạnh Xảo đều cùng một công ty người mẫu.
Từ Thanh Nghiên và Trì Lục vào công ty muộn hơn Mạnh Xảo nên không ký hợp đồng cùng lúc.
Chính xác lúc đó Mạnh Xảo là người được công ty nâng đỡ và phát triển, đã từng là first face và vedette cho một vài show diễn thời trang.
Nhưng khi Trì Lục và Từ Thanh Nghiên vào công ty không lâu, kha khá những tài nguyên đó rơi vào tay hai người.
Lần này cũng giống như vậy, Trì Lục là first face còn Từ Thanh Nghiên là vedette.
(*)
(*) First face / Vedette: Người khai màn và kết thúc của một show thời trang, thường sẽ để lại ấn tượng nhất trong show.
Nếu như lần này Trì Lục không tham dự, vị trí first face đương nhiên sẽ nằm trong tay Mạnh Xảo.
Hai người tán gẫu với nhau đôi câu, cũng không để chuyện vừa nãy trong lòng.
Từ Thanh Nghiên không nói nhiều, biết cô không đáng lo thì trở lại sân khấu chữ T để luyện tập.
Chốc lát, Viên Viên mang theo một túi giấy trở về: “Chị, em mua một đôi dép, chị