Năm 17 tuổi, tôi cùng một đám bạn đánh nhau ở trường nên bị trường đuổi học, điều kiện gia đình lại không được tốt, cũng không có cách nào có thể giúp tôi chuyển trường học. Sau khi rời khỏi trường học, tôi được cha tôi đưa đến tiệm sửa xe của một người bạn để học việc.Một mày thanh niên mới bước chân vào xã hội, tôi lại không có chút chán nản nào, ngược lại còn cảm thấy rất hưng phấn, ít nhất cũng không phải nghe những thứ phiền não ABC, cũng không cần phải sống chết học thuộc những điển tích điển cố, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải làm thật tốt công việc này, để cha tôi có cái nhìn khác về đứa con trai này.Nhưng không được bao lâu, khi mới làm được gần nửa tháng, tôi đã bắt đầu không thể chịu được nữa.Công việc trong tiệm sửa xe vô cùng nhàm chán, ngoài việc vặn vít và thu dọn dụng cụ cho ông chủ, tôi còn phải làm chân chạy việc cho một nhóm công nhân bảo trì cũ ở đây.Điều khiến tôi khó chịu nhất là cháu trai của ông chủ, hơi một tí là gọi tên tôi, bắt tôi đi mua thuốc lá cho hắn.Ông chủ của tiệm sửa xe họ Lưu, cháu ông ta tên là Lưu Kỳ, năm nay 18 tuổi, tuổi tác của chúng tôi cũng không thua kém nhau là mấy, cũng giống như tôi, hắn đến giúp đỡ việc trong tiệm, nhưng người ta là họ hàng của ông chủ, cho dù hắn không làm gì, cũng không ai dám lên tiếng nói câu nào.Hầu hết thời gian đều do những người học việc như chúng tôi làm việc, Lưu Kỳ giống như một người lãnh đạo, đứng một bên chỉ tay năm ngón, chỉ cần chỗ nào làm không tốt, hắn ta sẽ mở miệng mắng mỏ.Sở thích lớn nhất của hắn là quay video lên mạng, live stream, mặc dù không có ai ủng họ, nhưng lại làm không biết chán, cả ngày cố ý khiến cho bản thân trở nên nhem nhuốc, sau đó lại cầm điện thoại lên, quay mặt mình và nói: “Một ngày làm việc của tiệm sửa xe bắt đầu, các bạn ủng hộ thì hãy cho tôi một like.”Sau đó hắn bắt đầu nhìn màn hình điện thoại, thốt ra những câu mà mọi người không hiểu được, cái gì mà “một người uống say, sau khi uống say ngủ với con lừa...”Ngày ngày lải nhải với chúng tôi rằng hắn phải làm một người nổi tiếng trên mạng, nổi tiếng hay không thì chúng tôi không rõ, nhưng mà ánh mắt chú hắn nhìn hắn thì khá là khó chịu.Cũng không biết là do hắn đố kị do tôi đẹp trai hơn hắn hay là tôi có gì thiếu sót trong công việc, mà ngày nào tên Lưu Kỳ này cũng cằn nhằn với tôi, nếu như không phải sợ mất đi công việc này, trở về sẽ bị cha mắng, thì tôi thật sự muốn cầm cờ lê để thử độ cứng và mật độ của chiếc răng cửa trong miệng hắn.Hôm đó trời đã gần tối, tôi cùng với mấy người học việc khác vẫn đang mặc đồng phục làm việc, trên mặt đầy thì dầu, tất cả đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra về, thì Lưu Kỳ lái một chiếc xe Land rover mà khách để lại để bảo dướng tới, còn có năm sáu tên thanh niên với quả đầu dưa hấu lao vào trong tiệm sửa xe.Xong việc, mấy người kia từ trên xe đi xuống, mặt nguyên một cây trắng như nhà có tang, tất cả xếp thành một hàng dài quanh chiếc xe, bật nhạc lên, bắt đầu đung đưa, bên cạnh còn có một người con gái phụ trách quay hình lại cho họ.Đối với tên Lưu Kỳ này, chúng tôi đã chán ngán không thèm quan tâm nữa rồi, vì vậy, chả ai nói câu nào, tiếp tục làm việc của mình.Tục ngữ có câu, người không tìm việc, việc tìm người.Lúc chúng tôi đang làm việc bên này thì Lưu Kỳ đi tới, vênh mặt hất hàm nói, “Vương Lãng, giờ mấy người không cần làm cái này nữa, đi qua đây giúp tôi một việc.”“Làm cái gì?” Tôi thấp giọng hỏi một câu.Lưu Kỳ không kiên nhẫn đá tôi một cái rồi mắng “ Bảo mày qua thì mày cứ qua đi, còn nhiều lời như vậy làm gì!”Có một câu cửa miệng rất có lý, con người phải cúi đầu dưới mái hiên, vì vậy tôi kiềm chế lại sự tức giận của mình, vì để tiếp tục được làm việc ở đây, cuối cùng tôi đã quyết định cùng với mấy người học việc khác đi theo Lưu Kỳ đến phía trước cửa xe Land Rover.Sau khi đi qua đó, Lưu Kỳ kêu mấy người chúng tôi xếp thành hàng dài đứng phía sau hắn, mấy người thanh niên cắt đầu dưa hấu kia lại đứng thành hình vòng cung xung quanh hắn, hắn đi lên phía trước, sau đó lấy tay trái đập lên ngực mình, nói bằng giọng phổ thông không rõ ràng: “Xã hội lày không có tướng và đẹp trai, chỉ có mỗi anh Kỳ lày.”Sau khi nói xong, hắn bắt đầu nhảy như một tên ngốc, quả đầu dưa hấu của hắn đung đưa theo mỗi chuyển động, trông rất buồn cười.Sau khi nhảy được tầm 10 giây, người con gái quay video đặt điện thoại xuống, không vừa lòng nói: “Kỳ Kỳ, như thế này không ổn, mấy người phía sau anh quá cứng nhắc rồi, nhìn không thật chút nào, đăng lên mạng nhất định không thể nổi tiếng được.”Người con gái quay video đó tôi cũng quen biết, không biết tên thật là gì, nhưng thường nghe Lưu Kỳ gọi cô ấy là Tiểu Ảnh, được coi là nhân vật then chốt trong nhóm “người nổi tiếng trên mạng”, bình thường không có việc gì làm sẽ cùng với họ quay video.Tiểu Ảnh cũng là người duy nhất trong đám bạn của Lưu Kỳ mà không làm tôi cảm thấy phản cảm, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chủ yếu là vì cô ấy xinh đẹp, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp vốn đã là một lợi thế, ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, đều nhận được thiện cảm của người khác.Tiểu Ảnh có lẽ lớn hơn tôi tầm một đến hai tuổi, mái tóc xoăn dài, đường nét khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to linh động cực kì chói mắt, lúc nói chuyện, hai bên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ xinh