Người cảnh sát mà được tôi gọi là chú Trương kia nhăn mày một cái, nhìn về phía cha tôi, sau đó lại quan sát tôi một lượt, từ trên xuống dưới.Đứng im tại chỗ trầm mặc một lúc, chú ấy gập quyển sổ ghi chép trên tay lại, không nói gì, vẫy tay về phía mấy người cảnh sát khác: “Rút lui.”Một nhóm người vội vã rời đi, một lúc sau chú Trương đứng ở cửa nói với tôi: “Vương Lãng, cháu ra đây, chú hỏi cháu vài chuyện.”Cha tôi nằm trên giường cố gắng nói: “Những chuyện không nên nói thì đừng nói.”Tôi bước ra khỏi đại sảnh, những người hàng xóm đứng xem ở cổng đã tan hết, chỉ còn Tiền Long và anh trai cậu ta đang đứng cách đó không xa nói gì đó.Chú Trương là cảnh sát trưởng ở đồn cảnh sát, vì cha tôi, tôi đã biết chú ấy từ nhỏ, chú ấy gọi tôi ra sân, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, sau đó đưa cho tôi một điếu.Tôi xua tay, ngoan ngoãn nói, không biết hút thuốc.Chú Trương vỗ vai tôi cười nói: “Được rồi, đừng giả bộ với chú, chú thường xuyên nhìn thấy cháu hút thuốc trên đường, con trai hút thuốc uống rượu là xã giao, không thể coi là việc tốt nhưng cũng không thể không biết mấy thứ này, hút đi.”Vừa nói chú ấy vừa kẹp thuốc vào miệng tôi, thuận tiện châm lửa.Sau vài giây im lặng, chú Trương thấp giọng hỏi tôi: “Vương Lãng, cháu nói thật với chú, gần đây cha cháu có phải lại động chạm đến người nào rồi không? Thông qua camera ở ngõ nhà cháu, chú thấy được người đến đột nhập vào nhà cháu là mấy đứa trẻ được quán mạt chược ở trên phố nuôi dưỡng, nhưng cha cháu không chịu phối hợp, chú không thể lập án, không có cách nào đi bắt người.”Tôi lắc đầu nói: “Chú, cháu thật sự không biết.”Sau khi chú Trương hút mấy hơi thuốc, liền lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt tôi nói: “Đúng rồi, có đứa trẻ này, nói không chừng cháu cũng biết cậu ta, cậu ta tên là Lý Tuấn Phong, biệt hiệu là Phong Tử, suốt ngày lượn lờ quanh trường học để bắt nạt, trấn lột các học sinh khác, cháu có biết cậu ta không?”Nhìn thấy tấm ảnh đó, tôi trừng mắt lên, nắm lấy cổ tay chú Trương nói: “Chú, chú nói tối qua Lý Tuấn Phong đem người đến chém cha cháu?”Chú Trương lắc đầu nói: “Cậu ta chỉ là một trong những tên làm chuyện đó thôi, có điều mấy ngày trước, cậu ta đánh một học sinh, làm học sinh đó thủng cả màng nhĩ, đối phương đã báo cảnh sát rồi, bọn chú đang phái người đi tìm cậu ta, cháu có tin tức gì về cậu ta không?”Đúng lúc này, cha tôi từ trong nhà kêu lên: “Vương Lãng, con vào đây cho cha.”Tôi cắn môi gật đầu nói chú Trương, nói: “Cháu biết rồi chú Trương, nếu như cháu gặp cậu ta, nhất định sẽ gọi điện thoại cho chú.”Nói xong, tôi định quay người đi vào nhà, chú Trương kéo lấy tay tôi, nói bằng một giọng không to không nhỏ: “Cháu là một đứa trẻ tốt, đừng đi theo con đường của cha cháu.”Cha tôi nằm trong phòng cũng nghe được câu nói đó của chú Trương Thanh, lại một lần nữa tức giận hét lên: “Vương Lãng, mẹ nó, có phải mày muốn tao chết khát hay không, mau rót cho tao cốc nước.”Quay về phòng, cha tôi ngồi dựa ở đầu giường, tay phải cầm nửa điếu thuốc, nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không chớp mắt quan sát ông ấy.Trên trán ông ấy có lớp băng gạc, vết máu nhàn nhạt, cánh tay cũng được băng bó vằng gạc trắng, cả người trông giống như một cái xác ướp.Sau khi chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi, ông ấy vứt điếu thuốc xuống nền nhà, giọng khàn khàn nói: “Con đánh cháu của lão Lưu hả?”Tôi liếm môi, im lặng không trả lời.Không khí giữa chúng tôi lại một lần nữa rơi vào im lặng, mấy giây sau, cha tôi thở dài một tiếng nói: “Ngày mai đến xin lỗi người ta, tối nay cha mời lão Lý uống rượu, thay con xin lỗi trước, cha với lão Lưu là anh em tốt nhiều năm rồi.”Tôi rót một cốc nước, đưa cho cha tôi và nói: “Cha lại chạy đi đánh bạc rồi phải không? Năm nay nhà chúng ta nợ bao nhiêu tiền rồi cha biết không? Vất vả đi sửa giày kiếm tiền, sau đó đổ hết vào cờ bạc, cha không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Nếu như lão Lưu là anh em tốt của cha, vậy thì tại sao lúc nào ông ấy cũng gọi cha đi đánh bạc như vậy?”Ông ấy vô cùng tức giận, cầm lấy cốc nước từ tay tôi, đập xuống nền nhà, cốc nước vỡ vụn ra, mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe.Ông ấy kích động, bò từ trên giường dậy, chỉ vào mặt tôi nói: “Chuyện của tao mày không cần quản, tao có cần đồng tiền nào của mày hay chưa? Mày thì sao? Cả ngày ăn chơi, không học hành đàng hoàng tử tế, làm việc cũng không làm cho tốt, mày không cần phải xem thường tao, sau này mày sẽ không được như tao! Nếu như tao đây không nuôi mày, mày đã chết từ lâu rồi, nói đạo lí với tao, mày xứng không?”Lồng ngực đập một cách mạnh mẽ, tôi thở mạnh, nói: “Con đúng là xem thường cha, nếu như không phải vì cha, mẹ con sẽ bỏ nhà ra đi sao, cha biết hàng xóm gọi chúng ta là gì không? Là côn đồ, là lưu manh, con mẹ nó, con trở thành như ngày hôm nay cũng là