Dâu Tây Ấn

Quà tặng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bội Bội

_____________________________

“Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đấy, đây không phải là gà đây là chim công trắng.”

Nói xong, Lục Tinh Diên chỉ chỉ.

Thật ra cậu cảm thấy cho dù có nhìn ngang nhìn dọc cỡ nào thì cái mào này cũng không quá giống hình nan quạt, nhưng lúc bán cho cậu ông chủ đã phổ cập kiến thức một cách khoa trương như vậy, cậu cũng phải làm như y vậy đối với Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược chần chờ một lát, đến gần.

Con chim công trắng nhỏ bay nhảy một chút, nhưng vẫn rất nhút nhát đứng yên tại chỗ không dịch chuyển gì mấy. 

Hình như giống gà, hình như cũng không giống. 

Thân hình hơi thon dài hơn một chút. 

Trên đầu còn có một cái mào nho nhỏ, hình như còn chưa phát triển hoàn chỉnh thành hình nan quạt nữa. 

Nhưng mà con chim nho nhỏ này, thật sự rất giống gà. 

“Có phải nó còn rất nhỏ hay không?”

Thẩm Tinh Nhược nghiêng người, dùng tay đụng cái mào con chim công một cái. 

Con chim công nhỏ trốn về sau hai bước. 

Lục Tinh Diên trợn tròn mắt nhìn xem hai con chim công trắc trêu chọc lẫn nhau, không khỏi cảm thấy vô cùng đáng yêu, cười trả lời, “Ừ, hình như là bốn tháng hay sáu tháng gì đấy.”

Thật ra tiệm kia cũng có bán chim công trắng đã trưởng thành, nhưng mà mua chim công trắng đã trưởng thành thì còn gì có thú vị nữa chứ?

Đương nhiên, cái chính vẫn là do mẹ cậu vẫn đang muốn cắt giảm tiền sinh hoạt của cậu, đột nhiên bỏ một số tiền lớn ra thì sẽ dễ bị lộ lắm. 

Chim công càng lớn thì càng quý giá, cậu nghĩ dù sao cũng không có gì phiền phức, cũng khá giống gà tuỳ tiện nuôi dưỡng là được rồi, mẹ cậu cả ngày rảnh không có chuyện gì làm, nuôi chim công cũng rất thời thượng nhỉ, 

Đúng lúc này, Bùi Nguyệt nghe được động tĩnh, từ trong bếp đi ra. 

Từ xa bà đã đã nhìn thấy Lục Tinh Diên liền hỏi: “Lục Tinh Diên sao con chưa gì đã trở về rồi? Không phải nói là đi lấy quà tặng cho Nhược Nhược sao?”

“Đây chính là quà tặng nè.”

Bùi Nguyệt đến gần nhìn xem, không hề do dự liền nhấn đầu Lục Tinh Diên xuống, “Con lại giở trò với mẹ phải không! Nhiều tiền quá xài không hết đúng không con còn đi mua một con gà về, rảnh rỗi sinh nông nổi à! Mẹ thấy là con không cần thêm tiền sinh hoạt nữa đâu!”

“Không phải, đây là chim công không phải gà!”

Lục Tinh Diên lại dùng mấy từ ngữ chuyên dụng kia, giải thích với Bùi Nguyệt một phen. 

Bùi Nguyệt xích lại gần xem xét, thật đúng là chim công thuần chủng nha. 

Không biết lại nhớ tới gì đó, Bùi Nguyệt đột nhiên lo lắng, quay người bắt lấy Lục Tinh Diên hỏi: “Sao con lại mua được thứ này, có phạm pháp hay không vậy? Chim công mẹ nhớ là động vật được bảo vệ mà con này còn là lông trắng, còn chưa có ai phát hiện thì nhanh chóng đem vào sở thú đi, con còn vị thành niên, chắc không ai xử phạt con đâu.”

“Mẹ đừng có suy nghĩ nông cạn như vậy có được không, con đã hỏi người bán rồi, chim công xanh lục mới là không được nuôi, chim công trắng là biến chủng của chim công xanh, là nhân tạo gen mà có, không có phạm pháp.”

Lục Tinh Diên quả thực là không còn lời nào để nói. 

“Buôn bán bây giờ có lời nào mà không dám nói chứ? Có phải còn nói với con trên đường vận chuyển nếu chết chắc chắn sẽ đền bù không?”

“Chuyện này mẹ cũng biết …”

“Mẹ nhìn con không có vẻ gì là đáng tin cả, hôm nào để cha con đi hỏi thăm một chút.”

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Thẩm Tinh Nhược đã ngồi xổm xuống làm quen với con chim công được vài lần. 

Con chim công này có chút sợ người lạ, nhưng chắc là do đồng loại hút nhau, mới đầu nó còn tránh Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược chậm rãi vuốt lông cho nó, nó cũng không tránh nữa. 

Bùi Nguyệt đang dở tay, hỏi xong còn vội đi xem nồi canh vịt mình đang nấu. 

Lục Tinh Diên cười một tiếng, bây giờ mới rảnh rỗi ngồi xổm xuống bên người Thẩm Tinh Nhược, hỏi: “Thế nào, thích không?”

Thẩm Tinh Nhược bị con chim công nhỏ này mổ xuống ống tay áo, đột nhiên cong môi cười, nhận thấy Lục Tinh Diên đang ngồi xổm bên cạnh cô, cô rất nhanh thu lại nét cười. 

Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng gật đầu, lập tức hỏi: “Nó là đực hay cái vậy?”

“Là đực, lúc đầu tôi vốn muốn mua cái, nhưng ông chủ nói chim cái không xoè đuôi được, cậu nói xem chim công mà không xoè đuôi được thì còn gì thú vị nữa? Cho nên tôi đương nhiên phải mua con đực rồi.”

“Mà phải nói, cậu chắc là trường hợp biến dị rồi, chỗ nào lúc nào cũng có thể điên cuồng xoè đuôi được cả.”

Thẩm Tinh Nhược ậm ừ hai tiếng, mới nhận ra Lục Tinh Diên nói “cậu” chính là đang nói cô. 

Cô vỗ vỗ xuống cái đuôi của con chim công nhỏ: “Mổ cậu ta.”

Con chim công này cứ như là có thể nghe hiểu tiếng người, ở trên phần tay lộ ra của Lục Tinh Diên mổ “chóc” một cái. 

Lục Tinh Diên “Á” một tiếng, “Cái đệch, quả nhiên là con của cậu mà.”

Đều hung dữ như nhau. 

Hai người ngồi xổm nhìn con chim công nhỏ, Lục Tinh Diên bỗng nhớ đến việc gì đó, đột nhiên nói: “Chị hai à, đặt tên cho con của cậu đi.”

Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, “Vậy thì gọi là Miên Miên đi.”

?

“Miên Miên?”

Thẩm Tinh Nhược vỗ vỗ đầu cậu, thuận miệng nhẹ nhàng nói: “Con trai ngoan.”



Bên này vừa nhận con trai, bên kia cha cô vừa tới. 

Thẩm Quang Diệu còn nhớ rõ Lục Tinh Diên và cô sinh cùng một ngày, cho nên đã chuẩn bị quà tặng cho cả hai người. 

Thế nhưng chỉ là Thẩm Tinh Nhược có nhiều hơn một phần, Thẩm Quang Diệu nói: “Đây là Cảnh Nhiên chuẩn bị cho con.”

Thẩm Tinh Nhược nhận lấy. 

Phương Cảnh Nhiên tặng cô một sợi dây chuyền. 

Dây chuyền rất nhỏ, bằng bạc, cũng không phải là rất giá trị, nhưng mà kiểu dáng cũng không tệ. 

Thẩm Quang Diệu giải thích: “Đây là thằng bé dùng tiền thưởng mua cho con.”

Thẩm Tinh Nhược không nói gì, nhìn nhìn sợi dây chuyền. sau đó lấy ra tấm thiệp chúc mừng mà Phương Cảnh Nhiên để trong túi quà ra. 

Phương Cảnh Nhiên tuy còn nhỏ, nhưng cũng là một cậu nhóc vô cùng thẳng thắn.

Không biết thẩm mỹ là gì, viết xong mấy lời chúc còn vẽ mấy thứ loè loẹt bên cạnh, nhìn như hình vẽ thủ công của gói biểu tượng cảm xúc “Tôi đem hạnh phúc tặng cho bạn,” cả tấm thiệp tràn ngập hơi thở của học sinh tiểu học. 

Thật ra trước khi Thẩm Quang Diệu và Phương Mẫn ở bên nhau, Thẩm Tinh Nhược và Phương Cảnh Nhiên qua lại cũng rất không tệ. 

Cha của Phương Cảnh Nhiên đã qua đời, cậu nhóc vẫn luôn đi theo sống cùng mẹ. 

Lúc vừa mới lên cấp hai, cậu nhóc tan học, lập tức chạy đến văn phòng của giáo viên Ngữ Văn lớp mười vừa làm bài tập vừa chờ mẹ cậu tan tầm. 

Thẩm Tinh Nhược thường xuyên nhìn thấy Phương Cảnh Nhiên ở văn phòng của Phương Mẫn. 

Khi đó mối quan hệ của cô và Phương Mẫn rất tốt, cho nên lây sang mối quan hệ với Phương cảnh Nhiên cũng rất tốt. 

Quà của Thẩm Quang Diệu so ra quý giá hơn của Phương Cảnh Nhiên rất nhiều. 

Chắc hẳn là đã nghe nói đến việc cô biểu diễn trong Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Thẩm Quang Diệu tặng cho cô một cây đàn vĩ cầm. 

Trên hộp đàn có khắc logo của một cầm sư nào đó. 

Cô cũng đưa mắt nhìn. 

Hai món quà Thẩm Tinh Nhược đều nhận lấy, nhưng cũng không có một chút biểu hiện dư thừa nào, học theo Lục Tinh Diên một giọng nói “Cám ơn.”

Mối quan hệ của Thẩm Tinh Nhược và Thẩm Quang Diệu, Lục Sơn và Bùi Nguyệt cũng biết. 

Chỉ là từ góc độ của người lớn, đương nhiên là vẫn muốn cha con có thể hàn gắn, cho nên trong lúc ăn cơm trưa, lời nói và hành động đều hết sức tác hợp. 

Lục Tinh Diên không hiểu mô tê ra sao, dù sao từ đáy lòng cậu vẫn cảm thấy, Thẩm Tinh Nhược rất là đáng thương rồi. 

Một người sống sờ sờ ngồi ở nơi đây hơn nửa năm trời, nên kết hôn thì kết hôn phải hưởng tuần trăng mật thì hưởng tuần trăng mật, giống như là chợt nhớ đến mình còn có một đứa con gái như vậy, đột nhiên lại trở nên ân cần. 

Nhưng mà bọn họ là những người làm nghệ thuật, tư duy có khi không giống với người thường, người phàm tục khó có thể lý giải cũng là điều dễ hiểu. 

Dù sao Lục Tinh Diên cũng không thể hiểu được, cậu chỉ biết là nếu như mẹ cậu đột nhiên muốn kết hôn cùng với Vương Hữu Phúc, rất có thể cậu sẽ cầm con dao bổ đôi đầu Vương Hữu Phúc ra ấy chứ. 

Nói đi cũng phải nói lại, Bùi Nguyệt cũng không thèm coi cậu là con ruột, vừa tác hợp Thẩm Quang Diệu và Thẩm Tinh Nhược, vừa đem cậu ra làm chủ đề châm biếm để thổi phồng sự giỏi giang của Thẩm Tinh Nhược. 

“… Lần đầu tiên nó thi tháng tổng điểm chỉ bẳng một nửa của Thẩm Tinh Nhược ông Thẩm ông có tin được không? Tôi đi họp phụ huynh mà chưa bị nó làm cho tức chết là may đấy.”

Lục Tinh Diên không vui, “Lúc đó mẹ giả làm mẹ của Thẩm Tinh Nhược không phải vui vẻ lắm sao, con cũng không nhìn ra được mẹ tức giận chỗ nào luôn đó.”

“Con nhìn con xem! Mấy người nhìn xem nó có phải là đang nói tiếng người hay không đi, lão Thẩm à ông thật sự là tốt số đấy, ông nói thử xem lúc đó là sinh cùng một ngày mà sao lại khác biệt đến như vậy, nói đến chuyện này tôi còn muốn đi bệnh viện tra hỏi thử xem, lúc thằng nhóc được ôm đi tắm có phải là bị tráo đổi rồi không, có khi con gái mới là của tôi, Lục Tinh Diên là con của ông thì sao!”

Thẩm Quang Diệu cũng cười, “Tinh Diên có chỗ nào không tốt đâu, điểm số không thể dùng để đánh giá năng lực của một cá nhân, có lẽ cậu nhóc không giỏi học tập kiến thức khô khan trong sách vở, nhưng mà sau này giống như lão Lục đây, là một thương nhân tài giỏi, cái này cũng không thể nói chính xác không phải sao.”

Lục Tinh Diên mặc dù không có bao nhiêu thiện cảm với Thẩm Quang Diệu, nhưng chỉ cần vài câu nói này, nghe có vẻ rất lọt lỗ tai. 



Một bữa cơm sinh nhật vui vui vẻ vẻ trôi qua, trong bữa tiệc nói chuyện nhiều nhất vẫn là Bùi Nguyệt, Thẩm Tinh Nhược không hé răng một chữ. 

Sắp đến ngày thi thử, ăn cơm xong đâu đấy, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cùng lên lầu ôn bài, 

Mấy người Thẩm Quang Diệu bọn họ ở dưới phòng khách dưới lầu nói chuyện phiếm. 

Buổi tối vẫn là ăn cơm ở nhà, chỉ là trước khi ăn cơm còn có một cái bánh sinh nhật hai tầng, phía trên cắm mười bảy ngọn nến. 

Lúc Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược rửa tay xuống lầu, Bùi Nguyệt đeo vương miện chúc mừng sinh nhật lên đầu bọn họ, sau đó lại bận trước bận sau chỉ huy đồ ăn chén dĩa, rồi tắt đèn trong phòng đi. 

Toàn bộ đèn được tắt hết. 

Trong phòng đột nhiên tối đi. 

Lục Sơn cầm cái bật lửa nhóm lửa từng ngọn nến, Bùi nguyệt dẫn đầu mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật. 

Thẩm Tinh Nhược vốn chỉ là nương theo tiếng hát của mọi người cùng vỗ tay, sau đó không tự chủ được cũng lẩm bẩm hát theo. 

“Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Lục Tinh Diên đứng đối diện cô, lơ đãng đưa mắt thoáng nhìn, bắt gặp ánh sáng ấm áp của ngọn nến hắt lên gò má trắng nõn của cô, dường như toả ra một chút nét đẹp dịu dàng mà ngày thường hiếm khi thấy được. 

Ca hát xong xuôi, Bùi Nguyệt lại thúc giục hay người ước nguyện. 

Lục Tinh Diên nhìn Thẩm Tinh Nhược một chút, sau đó nhắm mắt lại. 

Cậu ước rất nhanh, còn chưa được vài giây đã mở mắt ra, vô thức hướng về phía trước muốn thổi nến. 

Bùi Nguyệt nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cậu, hất cằm một cái, ra hiệu cho cậu chờ Thẩm Tinh Nhược một chút. 

Thẩm Tinh Nhược đang đứng đối diện ngọn nến chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm chặt, chỉ có mi mắt ngẫu nhiên rung động một chút. 

Cũng không biết cô đang ước nguyện cái gì. 

Đợi một hồi lâu, Lục Tinh Diên nghĩ: Vị đại tiểu thư này cũng yêu cầu nhiều điều quá đi. 

Cậu đột nhiên cảm giác mình không ước thêm vài điều thật sự là thua thiệt lớn. 

Nhân lúc ngọn nến còn chưa bị thổi tắt, cậu nhắm mắt lại muốn tiếp tục ước nguyện. 

Nhưng mà đòi hỏi nhiều quá. 

Có khi nào mất linh hay không?

Được rồi. 

Lại đợi thêm một lát, Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng mở mắt. 

Hai người cùng hướng về phía trước, thổi tắt ngọn nến. 

Đèn trong phòng lập tức được bật lên, mọi người cùng nhau reo hò chúc phúc: 

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ! Sáng mai thi cuối kỳ thi được điểm cao!”

“Tinh Nhược chắc chắn có thể thi được điểm cao, Lục Tinh Diên nếu có thể thi được 400 điểm thì cũng coi như tổ tiên đã hiển linh rồi!”

Lục Tinh Diên lấy cái vương miện trên đầu xuống, ỷ vào thân hình cao lớn đeo lên trên đầu Bùi Nguyệt, “Mẹ, hôm nay là sinh nhật con mẹ có thể đừng có nói hai câu là đâm chọc con có được không?”

“Được thôi, vậy cơm nước xong xuôi con đi nhà bếp phụ dì Chu rửa chén đi.”

“Đã mười bảy mười tám tuổi đầu rồi mà mười ngón tay không dính nước, không bao giờ vào bếp sợ là ngay cả nước rửa chén và nước rửa tay con cũng không phân biệt được đấy chứ.”

“…”

Ăn xong bữa cơm, Lục Tinh Diên thật đúng là bị Bùi Nguyệt đuổi xuống phòng bếp rửa chén. 

Thẩm Quang Diệu còn có việc, phải ngồi xe suốt đêm về Hối Trạch, ăn cơm xong, cũng không nán lại lâu. 

Để cho hai cha con có thời gian ở cùng nhau, Lục Sơn và Bùi Nguyệt cũng cố ý không tiễn xa, chỉ đứng ở cửa ra vào chào hỏi, rồi để Thẩm Tinh Nhược tiễn Thẩm Quang Diệu ra bên ngoài. 

Thẩm Quang Diệu hỏi: “Nhược Nhược, nghỉ hè con có kế hoạch gì không? Về Hối Trạch à?”

“Chắc là không, trường học có thể tổ chức học thêm, thời gian nghỉ cũng không được nhiều.”

Thẩm Quang Diệu nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Cũng tốt, chỉ còn một năm nữa, con ráng cố gắng.”

“Cha biết, từ trước đến nay chuyện học tập của con luôn là không cần ai quan tâm. Nhưng mà con vẫn phải chú ý sức khoẻ, không nên tạo cho mình áp lực qúa lớn.”

“Vâng.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, rất
nhanh đã đến trước cửa xe. 

Thẩm Quang Diệu dừng bước, hơi xúc động nhìn Thẩm Tinh Nhược. 

Ông đưa tay, xuôi theo làn tóc của Thẩm Tinh Nhược mà vuốt ve, “Nhược Nhược của cha, đã mười bảy tuổi rồi.”

Thẩm Tinh Nhược không nói gì.

Một lát sao, cô tiến lên giúp Thẩm Quang Diệu mở cửa xe, nói: “Cha, lên xe đi, đi đường cẩn thận.”

Thẩm Quang Diệu gật gật đầu. 

Cho đến khi Thẩm Quang Diệu lái xe rời khỏi khu biệt thự, Thẩm Tinh Nhược vẫn còn nhìn theo hướng chiếc xe rời khỏi. 

Buổi tối hôm sinh nhật mười bảy tuổi, gió trên hồ Lạc Tinh có hơi lạnh, bầu trời đêm sáng trong, những vì sao sáng rõ trên cao. 

Đây cũng là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận rõ ràng, có những thứ đã vỡ vụn, cho dù có cố gắng dán lại, cũng vĩnh viễn không thể trở về hình dáng lúc ban đầu. 



Lúc quay trở về, Lục Tinh Diên đứng ở ban công tầng ba gọi cô, “Này, cô giáo Thẩm, tối nay còn học thêm nữa không?”

Thẩm Tinh Nhược ngẩng đầu. 

Lục Tinh Diên hẳn là đã rửa xong chén dĩa rồi lên lầu tắm rửa rồi, cậu mặc áo thun đen, hời hời hợt hợt đứng đó, trên tay còn đang cầm khăn lau tóc. 

Thẩm Tinh Nhược nói: “Lên tới giờ đây.”

Sáng mai phải thi Ngữ văn và Chính trị. 

Ngữ văn là phải tích luỹ ngày này qua tháng nọ, lâm trận mới mài gươm thì cũng không toả sáng gì mấy, nhưng mà Chính trị thì có thể đoán được trọng điểm, rồi học tủ một vài bài. 

Thẩm Tinh Nhược vào phòng, mang theo một chồng tài liệu Chính trị. 

Lục Tinh Diên hỏi: “Cậu và cha cậu trò chuyện cái gì rồi?”

“Không có gì.”

“Vậy là cậu đã tha thứ cho cha cậu rồi?”

Thẩm Tinh Nhược không nói chuyện, kéo cái ghế ra ngồi xuống, đặt chồng tài liệu lên trên bàn học. 

Lấy một đống bút đủ loại ra bắt đầu đánh dấu, lúc này cô mới nói một câu: “Tôi chỉ có một thân một mình như vậy, nếu như ông ấy muốn trong lòng dễ chịu một chút, vậy thì tôi sẽ thoả hiệp, nhưng thoả hiệp không phải là tha thứ.”

Dù sao thì cũng đã sớm tạo thành tổn thương rồi. 

Cha của cô có quyền theo đuổi tình yêu, cô cũng có quyền không thể tiếp nhận, cũng giống như chuyện vĩnh viễn không thể nào xảy ra chuyện có lợi cho đôi bên được. 

Thật ra lúc cô bốn tuổi, Thẩm Quang Diệu và Tống Thanh Chiếu đã thường xuyên cãi nhau, nhưng bọn họ cố gắng tránh cãi nhau trước mặt cô, cố gắng duy trì hoà bình giả tạo. 

Đến năm học lớp sáu, chuyện này cũng không thể kéo dài hơn được nữa. 

Trong tiềm thức Thẩm Tinh Nhược hiểu rất rõ, bọn họ sớm muộn cũng sẽ phải tách ra. 

Phần lớn thời gian cô không muốn nghĩ tới, nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này, từ sâu trong đáy lòng cán cân của cô vẫn nghiêng về phía Thẩm Quang Diệu. 

Bởi vì tính cách của Tống Thanh Chiếu rất cực đoan, lúc tức giận với Thẩm Quang Diệu thậm chí còn động thủ đập bể đàn dương cầm của cô nữa. 

Ngược lại, phần lớn thời gian, Thẩm Quang Diệu đều xuất hiện với hình tượng người cha nhân từ. 

Sau này Tống Thanh Chiếu qua đời ngoài ý muốn, cô đi theo Thẩm Quang Diệu, cũng không phải là chưa hề nghĩ tới chuyện ông sẽ tái hôn. 

Chuyện cô không thể chấp nhận vốn dĩ không phải là chuyện ông tái hôn hay không, mà là đối tượng tái hôn của ông, lại là cô giáo của cô Phương Mẫn. 

Lục Tinh Diên bị cô xoay vòng vòng, “Cho nên là tha thứ hay là không tha thứ, là không tha thứ à?”

Thẩm Tinh Nhược gõ bàn một cái, “Cậu có thể đừng quan tâm đến chuyện gia đình của người ta có được không, cậu cảm thấy là cậu có thể thi cuối kỳ được 750 điểm sao?”

Chuyện này sao có thể không quan tâm chứ. 

Cái này là quyết định trực tiếp thái độ của cậu khi đối mặt với cha vợ tương tai đấy chứ. 

Lục Tinh Diên nghĩ linh tinh trong lòng, cũng kéo cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh Nhược. 

“Chính trị lần này là thi trắc nghiệm, cậu không cần học nhiều, chỉ cần nhớ kỹ nội dung của hai trang này là được rồi, tôi khoanh tròn là nhìn qua, dùng bút màu xám đánh dấu là ý chính phải học thuộc, có hiểu chưa?”

“Ừ, hiểu rồi.”

Lục Tinh Diên lười biếng thuận miệng đồng ý. 

Cậu nhìn Thẩm Tinh Nhược đánh dấu ý chính, lại cầm cây bút lên tay, cà lơ phất phơ xoay xoay. 

Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện gì đó, “Này” một tiếng, lại hõi: “Thẩm Tinh Nhược, vừa nãy cậu ước nguyện điều gì với bánh kem vậy, ước cũng phải ba phút đấy, tôi nhìn cậu có vẻ như là mười bảy năm sau cũng không định tổ chức sinh nhật nữa đấy.”

“Này cậu ước cái gì, nói ra thử xem, biết đâu tôi có thể giúp cậu thực hiện thì sao.”

Thẩm Tinh Nhược cũng không nhìn cậu, tiếp tục gạch dưới trọng điểm, mây trôi nước chảy nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ ước nguyện, học kỳ này Lục Tinh Diên có thể làm xong một cuốn toán học 53*, năm bài khoẻ luyện nhỏ, hoàn thành mười bộ đề thi đại học, học xong từ đơn tiếng Anh cấp bốn, thi cuối kỳ có thể đạt được 400 điểm, đừng có lại làm hố đen điểm trung bình thấp của toàn khối nữa.”

*một dạng sách ôn thi tổng hợp phố biến ở Trung Quốc (hình minh họa ở cuối chương)

Hố đen yên tĩnh ba giây, “Vậy thôi tôi không nói nữa.”

Lại qua ba giây sau, hố đen Lục Tinh Diên nhịn không được mà nhẹ xoa đầu cô, “Chuyện này là không có khoa học cậu có biết không, cuối kỳ thi được 400 điểm hẳn là có thể liều mạng, nhưng mà học kỳ này dù sao cũng kết thúc rồi, làm sao tôi có thể làm nhiều đề như vậy cho cậu được?”

Thẩm Tinh Nhược: “Nói cứ như là học kỳ sao cậu sẽ làm được vậy.”

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược gạch xong ý chính, đột nhiên dừng bút, “À đúng rồi, tôi về phòng lấy chút đồ, cậu chờ một chút.”

Mặc dù ngoài miệng cô nói thuyệt đối sẽ không đáp lễ, nhưng mà hôm trước mới thấy được một món quá vô cùng thích hợp để tặng sinh nhật cho Lục Tinh Diên, cũng không cần tốn quá nhiều tiền, liền thuận tay mua. 

Cô còn mua hẳn một tờ giấy gói quà màu vàng, rảnh rỗi không có việc gì gói lại một chút, còn cột thêm một cái nơ. 

Món quà liền trở nên trang trọng trong nháy mắt. 

Nói xong, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, đi ra ngoài. 

Lục Tinh Diên lơ đãng liếc mắt nhìn bóng lưng của cô, ngạc nhiên một lúc. 

Đợi đã, sao lại có dấu máu trên chiếc quần trắng của cô, đúng là dấu máu mà.. Cậu vô thức liếc mắt nhìn chiếc ghế Thẩm Tinh Nhược đã ngồi qua, đột nhiên hiểu ra được chuyện gì. 

Không bao lâu sau Thẩm Tinh Nhược quay lại. 

Thấy cô còn chưa thay quần áo, hai tay cầm một cái hộp đóng gói kỹ lưỡng, dầu óc Lục Tinh Diên nhất thời trở nên hỗn loạn. 

Cái này là quà sinh nhật sao?

Hẳn là quà sinh nhật rồi, Bạch Khổng Tước sĩ diện như vậy, mình tặng quà cho cậu ấy, về tình về lý cậu ấy sẽ chuẩn bị quà đáp lễ. 

Như vậy bây giờ cậu có nên nhắc nhở hay không đây?

Nói xong có khi Bạch Khổng Tước thẹn quá hoá giận quà cũng không chịu đưa thì làm sao?

Vậy cờ thêm chút nữa, nhận quà xong rồi nhắc?

Được, chờ thêm chút nữa. 

Lục Tinh Diên ho khan hai tiếng, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, còn bày ra một vẻ mặt rất kinh ngạc, “Cái này là cái gì, quà sinh nhật của tôi sao?”

Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng. 

“To như vậy à, cái gì vậy?”

Lục Tinh Diên nhận cái hộp từ trên tay cô, ước lượng. 

Thẩm Tinh Nhược còn đang thừa nước đục thả câu, “Cậu mở ra thì biết.”

Lục Tinh Diên gật gật đầu, rất cẩn thận dọc theo mép giấy gói mở ra. 

Giấy gói quà màu vàng bao bọc bên ngoài hộp giấy, mở hộp giấy ra – 

<<5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng>> (Toán học)

<<Đề thực hành phiên bản nâng cao>> (nguyên bộ)

<<Đề thi tuyển sinh đại học 10 năm gần đây>> (nguyên bộ)

<<Từ đơn tiếng Anh cấp bốn cười một tiếng là qua>>

Lục Tinh Diên bị mấy trang bì xanh xanh đỏ đỏ này làm cho chói mắt, nhất thời đầu váng mắt hoa. 

Con mẹ nó, đây hình như là cô vừa mới nói, ước nguyện sinh nhật của cô sao???

Thẩm Tinh Nhược nhìn biểu cảm cứng ngắc của cậu vài giây, sau đó hỏi: “Thích không? Đúng rồi, vừa nãy cậu ước nguyện cái gì? Có phải là ước nguyện thi được 400 điểm không, nếu mà cậu làm xong mấy cuốn sách này, tôi cảm thấy 400 điểm chắc chắn không thành vấn đề, cứ như vậy nguyện vọng của cậu nguyện vọng của tôi đều được thực hiện rồi.”

Đưa một món quà sinh nhật thuận tiện thực hiện luôn hai nguyện vọng, chiêu cua cô thật sự là một mũi tên trúng ba con chim đấy chứ. 

Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm trang bìa màu tím của cuốn sách 53 kia, giọng nói không hề mang theo chút biểu cảm gì: “Không, nguyện vọng của tôi là có thể tìm được bạn gái trước năm mười tám tuổi.”

Thật ra bây giờ cậu cũng có chút không muốn tìm nữa. 

Không được, cũng không tễh bởi vì chút chuyện nhỏ này mà không thích nữa chứ. 

Rắc rối quá đi, haizzz. 

Thẩm Tinh Nhược không hề biết cậu đang suy nghĩ rối rắm cái gì, chỉ là khách quan nói mấy câu, “Tôi cảm thấy với IQ của cậu thì có chút khó khăn, nhưng mà xét trên phương diện nhan sắc và tiền bạc thì có thể đơn giản hơn một chút.”

Lục Tinh Diên nhìn cô một cái, biểu cảm trên mặt trở nên nhạt nhẽo. 

Được lắm.

Người mình thích mà, đưa vài cuốn sách giải đề thì phải làm thôi, chứ biết sao bây giờ. 

Cậu im lặng kéo cái khăn tắm ở trên giường qua, sau đó lại gần Thẩm Tinh Nhược, đem cái khăn tắm vòng qua eo của cô, thắt chặt – 

“Chuyện này thì tôi biết rồi, nhưng mà dì cả của cậu tới thăm máu chảy thành sông, chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào hay sao?”

*hình minh hoạ sách đề 53


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện