Chị Trương cố ý nói: "Đáng tiếc cho Lương tiên sinh và Từ tiểu thư.
Nếu không phải chân của Lương tiên sinh bị thương, thì lúc này có lẽ con của hai người họ đã học mẫu giáo rồi."
Nghe vậy, Tô Mộc không thể giải thích được nhìn chị.
"Ai, cậu nhìn cái miệng của tôi này, nói nhiều nói nhiều.
Xin lỗi Tô tiên sinh, tôi thật sự không cố ý." Chị liên tục xin lỗi rồi bỏ hoa quả đã được rửa sạch vào đĩa.
"Dù sao thì bây giờ Lương tiên sinh và cậu đang hẹn hò, cậu không cần phải lo lắng.
Dù Từ tiểu thư có xinh đẹp đến đâu, cô ấy cũng sắp kết hôn rồi."
Thấy Tô Mộc không trả lời, chị cười hớn hở cầm đĩa hoa quả lên.
Trước khi bước ra khỏi phòng bếp, Tô Mộc đột nhiên hỏi chị: "Chị Trương, chị thường xem phim truyền hình nào vậy?"
"Hả?" Chị Trương sững sờ không phản ứng lại.
Tô Mộc đút tay vào túi quần, dựa vào tường suy nghĩ một chút: "Chị rốt cuộc là đang xem phim truyền hình gì mới có thể dùng phương pháp xưa như trái đất để kích thích tôi như vậy?"
"..." Chị Trương lập tức hiểu ý của y, giả ngu cười nói, "Tô tiên sinh, cậu đang nói cái gì vậy?"
Tô Mộc nói như thật: "Kỳ thực, thủ đoạn này đối với tôi không dễ xài đâu."
Rốt cuộc, chính y mới là người yêu của Lương Hiệt.
Nếu y có hiểu lầm gì thì cứ hỏi thẳng Lương Hiệt là được rồi, không cần phải lấy tin tức từ chị Trương.
Từ Lâm nhìn y không lọt mắt là sự thật, nhưng bản thân Từ Lâm và Lương Hiệt không có loại ý tứ kia cũng là sự thật.
Sự trầm mặc của Tô Mộc vừa rồi chỉ là lo lắng không biết chuyện của nhà họ Lương có ảnh hưởng đến Lương Hiệt hay không thôi.
Và y không cần thiết phải ăn dấm chua, Tô Mộc không có thời gian để ăn.
Ở đâu ra thời gian rỗi rãnh như vậy chứ?
Tô Mộc đi thẳng tới, cầm lấy đĩa hoa quả từ tay chị Trương, lấy một quả dâu tây nhét vào miệng mình, sau đó một mình bước ra khỏi phòng bếp, để lại cho chị Trương một mặt lúng túng.
Khoảng nửa giờ sau, Tô Mộc gõ cửa phòng Lương Hiệt.
"Lương Hiệt?"
"Cửa không khóa." Giọng Lương Hiệt bên trong rất trầm ổn rõ ràng.
Đợi khi Tô Mộc mở cửa, y nhìn thấy Lương Hiệt đang đọc mail bằng máy tính xách tay của mình: "Dâu tây hôm nay rất ngọt.
Anh muốn ăn một chút không?"
Lương Hiệt gật đầu, xoa nhẹ hai bên thái dương.
Tô Mộc đi tới, đưa dâu qua: "Anh đang bận việc sao?"
"Đã bận xong rồi."
Từ năm trước, Lương Hiệt đã dùng số lợi nhuận từ cổ phần trong công ty của mình ở Lương gia hợp tác với bạn bè, thành lập công ty trò chơi.
Thu nhập rất khá, tuy không bằng những ngày còn là thiếu gia xa hoa ở Lương gia nhưng ở thành phố C vẫn có thể mua được nhà và xe.
Tấm thẻ anh thường đưa cho Tô Mộc là tiền do anh kiếm được.
Ngoại trừ căn hộ này và lương hàng tháng của chị Trương, Lương Hiệt không lại đụng tới bất kỳ khoản tiền nào của Lương gia.
Tô Mộc ngồi bên cạnh anh, ôm đĩa trái cây ăn dâu tây, mơ hồ nói: "Tối mai dùng bữa xong chúng ta đến siêu thị được không? Nước trái cây trong tủ lạnh đã hết rồi."
Lương Hiệt nhìn nội dung trên màn hình, không chớp mắt nói: "Cứ để chị Trương ra ngoài mua là được rồi.
Nếu bây giờ em muốn uống, anh sẽ cho người giao hàng đến tận nhà."
Tô Mộc cảm thấy không cần thiết: "Em chỉ muốn chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Đột nhiên, Lương Hiệt đóng laptop lại: "Anh không muốn ra ngoài."
Tô Mộc ngẩn người, thật lâu sau mới gật đầu, bắt đầu khó xử: "Anh, có phải tâm tình của anh không tốt không?"
"Không có."
"Rõ ràng là..." Tô Mộc đặt ngón tay lên ga giường, trong lòng nghĩ cách, "Chị Trương nói, anh vì Từ Lâm mà tâm trạng không tốt.
Anh thích cô ta như vậy sao?"
"Đừng nghe chị Trương nói bậy, lời của chị ta càng ngày càng nhiều." Lương Hiệt bất mãn mà trầm mặt xuống, "Từ Lâm và anh luôn chỉ là bạn bè, huống hồ Từ Lâm cũng đã có chồng rồi.
Tô Mộc, đây là hiểu lầm."
"Vậy thì sao anh lại nghiêm mặt như vậy, còn không đi siêu thị." Tô Mộc vừa tức giận, vừa nhét một quả dâu vào miệng Lương Hiệt "Nếu anh không nói em sẽ tức giận!"
Lương Hiệt còn chưa nói xong đã bị một quả dâu chặn miệng, hết cách rồi, anh đành phải nuốt quả dâu trong miệng, không có ý định thẳng thắn.
Nhìn Tô Mộc vẫn rũ đầu, anh mới thành thật nói: "Anh ngồi xe lăn đi ra ngoài cùng em, em không cảm thấy mất mặt sao?"
"Hả? Tại sao em phải cảm thấy mất mặt?"
"...Gần đây em thường nhìn chằm chằm vào xe lăn của anh, em