Lương Hiệt nhìn thấy Tô Mộc đang "giấu bồ tát", nghe trong lời nói của y luôn suy nghĩ cho anh, đám mây mù tích tụ trong lòng nhiều năm cũng dần tan biến.
Anh nói: "Hôm đó, là lần đầu tiên anh nghe thấy em mắng người khác."
Cư nhiên lại dễ nghe như vậy.
Tô Mộc dừng động tác, dường như đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng cũng không trách y, ngay từ ngày đầu tiên gặp Lương Hiệt, y đã biết Alpha này là người nhã nhặn, không thích nói tục chửi thề.
Ngày đó, Tô Mộc bị Lương Phân Dĩnh chọc giận, nhất thời không nhớ rõ chút chuyện này.
Y lo lắng Lương Hiệt để ý, lúng túng giải thích: "À, không phải...chuyện đó, chỉ là, bình thường em không có như vậy."
"Thật sao?" Lương Hiệt cố ý hỏi.
Ai ngờ ngữ khí của Lương Hiệt đã khiến Tô Mộc bối rối, thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình: "Em xin lỗi, sau này em sẽ không nói lời thô tục nữa.
Anh cũng biết mà, lúc thường em còn đặc biệt lễ phép, em cũng biết nói thô tục như thế là sai."
Nhưng Lương Phân Dĩnh quá thiếu mắng!!
——Tô Mộc nhấn chìm câu nói này xuống đáy lòng, sau này có cơ hội y sẽ nói sau.
"Tô Mộc, anh..."
Lương Hiệt chưa kịp nói xong, Tô Mộc đã tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ anh muốn đổi ý cũng không kịp, anh đã mua nhà cho em rồi, sau này em sẽ sửa tính.
Hơn nữa, là vì lúc đó em quá mức tức giận..." Y nhìn Lương Hiệt, hối hận nói: "Là em không biết lựa lời! Em xin lỗi! "
Sau đó, y chỉ nghe Lương Hiệt xì một tiếng, hoàn toàn bật cười.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc nhìn thấy Lương Hiệt cười một cách dễ dàng như vậy.
Tô Mộc trước tiên rất vui vẻ, nhưng Tô Mộc nhanh chóng nhận ra Lương Hiệt đang cười mình, lúng túng túm lấy tóc sau đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc: "Em buồn cười lắm sao?"
Lương Hiệt vẫy vẫy tay với y: "Lại đây."
Tô Mộc vốn muốn nói, không lại.
Nhưng y không thể từ chối khuôn mặt đẹp trai đang cười với mình của Lương Hiệt, nói thật, nếu y xấu mặt mà Lương Hiệt có thể cười nhiều hơn, thì Tô Mộc sẵn sàng tự giễu.
Y đến gần: "Chuyện gì?"
Lương Hiệt nắm chặt tay y như mọi ngày, tỉ mỉ nhìn lại, trong mắt Lương Hiệt đều là y.
Giọng nói của Lương Hiệt ôn hòa, phá tan sự bướng bỉnh và nhận thức thời từ lúc nhỏ của mình, ngang nhiên nói một câu: "Em mắng người rất êm tai, không cần thay đổi."
Tai của Tô Mộc nhất thời ngứa ngáy, đỏ và nóng lên, sắp bị thuốc mê của Lương Hiệt làm cho bất tỉnh.
Y rút tay ra, đè lên vai Lương Hiệt rồi trực tiếp hôn xuống.
Trong vòng chưa đầy ba ngày, Lương Hiệt đã dọn đến căn hộ cho thuê ở tiểu khu bên cạnh.
Người đồng thời dọn đến với anh còn có Tô Mộc, mỗi ngày y đều tới đây ở cùng Lương Hiệt.
Y mang tất cả quần áo trong ký túc xá đến đây, tự giác xếp chúng vào phòng ngủ của Lương Hiệt.
Nhưng y vẫn luôn giấu kín chuyện này với gia đình, luôn nói y vẫn còn ở kí túc xá.
Tự ý chuyển ra khỏi ký túc xá để sống cùng bạn trai, e rằng đây là chuyện lớn nhất mà Tô Mộc từng lừa gạt Tô Linh.
Mặc dù y không ngại chân của Lương Hiệt, nhưng Tô Linh thì không chắc.
Vì vậy, Tô Mộc muốn đợi cho đến khi y độc lập về tài chính, sau đó mới nói chô gia đình biết quyết định ở bên Lương Hiệt.
Bây giờ nếu y nói ra, y sợ Tô Linh nôn nóng, sẽ làm ầm ĩ lên.
Mẹ của Lương Hiệt vừa mới nháo một trận, không lẽ lại để mẹ của mình lại đến tẫn một trận nữa?
Nghĩ xong, y xoay người lại, vừa vặn đụng phải Lương Hiệt đang đưa quần áo đã gấp xong cho y: "Tô Mộc, em dùng hết tủ quần áo trong phòng ngủ đi, anh không dùng nhiều."
Được sự đồng ý của Lương Hiệt, Tô Mộc đắc ý đặt thêm một cái gối lên giường, mỹ miều nói: "Giường đôi mà chỉ có một cái gối, thật kỳ quái.
Em sẽ cho anh mượn thêm một cái."
"Được." Lương Hiệt thuận theo ý của y, bày tỏ lòng cảm kích, tràn đầy cưng chiều.
Bảo mẫu mới – chị Lâm – nhìn thấy ở trong mắt, vô cùng khách khí với Tô Mộc, nghiễm nhiên xem y là chủ nhân khác trong nhà.
Là một trong những nhân viên ưu tú nhất của công ty môi giới giúp việc, tay nghề của chị Lâm rất tốt.
Ngày đầu tiên họ chuyển đến đây, chị đã nấu một bàn toàn những món ăn yêu thích của Tô Mộc.
Tô Mộc liên tiếp ăn hai bát cơm, Lương Hiệt thỉnh thoảng gắp rau vào bát của y, dặn dò: "Ăn từ từ."
Đợi y ăn no, Lương Hiệt rời bàn ăn, vào phòng ngủ bật máy tính lên xử lý công việc.
Tô Mộc ăn nhiều nên muốn hoạt động một chút, đứng dậy giúp dọn dẹp bát đĩa.
Chị Lâm vội vàng nói: "Tô tiên sinh, cậu mau đặt xuống rồi đi nghỉ ngơi đi."
"Không sao, xem như để tiêu thức ăn ấy mà."
Chị Lâm nhìn y cười, hỏi: "Bữa tối có hợp với khẩu vị của cậu không?"
Tô Mộc rất vừa lòng: "Thật ngon!"
Lúc này chị Lâm mới nói nhỏ với y: "Tất cả là do Lương tiên sinh đã dặn đó.
Một tuấn trước khi tôi đến đây làm việc, ngài ấy đã yêu cầu công ty liệt kê các món ăn, khẩu vị và sở thích của cậu đưa cho