Sự thật chứng mình, Tô Mộc đã hiểu lầm Lương Thái.
Chiều nay, Tô Mộc lên lớp không nghe lọt chữ nào.
Sau giờ học, y nhận được một cuộc gọi từ Tô Linh.
Tô Linh vẫn oang oang nói: "Đã một tháng rồi, con không định về nhà đúng không? Người ta đều nói, con cái lớn rồi tâm cũng lớn, mẹ thấy tâm con lớn bằng Thái Bình Dương rồi!"
Bà nhớ mong con trai, nói năng chua ngoa nhưng chung quy vẫn là mềm yếu, lải nhải vài câu, khí thế trong lời nói của bà yếu đi không ít: "Hôm nay thứ sáu, tối về nhà ăn cơm."
"Hôm nay con còn chút việc."
"Còn chuyện gì quan trọng hơn cá sốt tương của bố con làm hả?" Tô Linh nói thêm, "Món đó đặt biệt làm cho con, hay là bố mẹ mang đến trường cho con nhé?"
"Đừng, đừng!" Tô Mộc vội vàng nói, "Bây giờ con về ngay."
"Được rồi, phòng của con đóng bụi cả rồi, mẹ dọn cho con."
"Không cần đâu mẹ, con thực sự rất bận.
Ăn xong bữa tối con sẽ đi."
"...Đúng là con cái bất hiếu."
Món cá sốt tương này là được ba Tô làm theo phương thức bí mật gia truyền, cực kì ngon, Tô Mộc đã muốn Lương Hiệt nếm thử từ lâu.
Y gửi tin nhắn cho Lương Hiệt, Lương Hiệt nhanh chóng trả lời: [Được rồi.]
Nửa phút sau, Lương Hiệt lại gửi thêm một tin: [Nếu muộn thì không cần quay lại, chú ý an toàn.]
Tô Mộc: [= 3 =]
Lương Hiệt: [Hừm.
]
Tô Mộc cất điện thoại, lên tàu điện ngầm về nhà.
Tàu điện ngầm lúc này rất đông, Tô Mộc dựa vào một góc nhỏ ngẩn người.
Y nghe thấy hai nhân viên văn phòng đứng cạnh mình đang nói đến chuyện người lớn trong nhà của họ vừa nhập viện, một người thì chân không tốt, một người vừa mới phẫu thuật tim.
Nói tóm lại, ngữ khí mệt mỏi tràn ngập không gian chật hẹp trong giờ cao điểm.
Đột nhiên, Tô Mộc tựa như ngửi được thuốc sát trùng của bệnh viện.
Ngoại trừ những người làm việc trong bệnh viện, bất kể là ai cũng sẽ không muốn ở lâu trong bệnh viện đúng không?
Lương Hiệt cũng vậy.
Dần dần, Tô Mộc nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Lương Thái vào buổi trưa.
Sau khi hiểu lầm được giải quyết, Tô Mộc mạnh mẽ xin lỗi.
Lương Thái biểu thị hắn hoàn toàn hiểu, tính tình rất tốt: "Không trách cậu, thái độ của mẹ tôi và Từ Lâm đối với cậu cũng không quá tốt, cậu hiểu lầm là chuyện bình thường.
Nhưng cậu yên tâm, con người của tôi so với họ còn nói đạo lý hơn, tôi cũng không thích gia tộc, giai tầng, thận phận hay những thứ ngổn ngang gì đó."
Tô Mộc khẽ ngẩng đầu: "..."
Lương Thái tỏ rõ lập trường: "Tôi tuyệt đối ủng hộ tình yêu tự do, không giống mấy lão già đó."
"Thật không?" Tô Mộc sợ hắn lừa mình, liên tục xác nhận: "Anh thật sự không phản đối tôi ở cùng một chỗ với Lương Hiệt sao?"
"Đương nhiên, tôi còn muốn hai người kết hôn sớm một chút." Lương Thái nhìn đèn đỏ, dừng xe ổn định "Sau khi em tôi ở bên cậu, thực sự thay đổi rất lớn.
Có thể cậu không biết, trước đây nó cực kì biến thái."
"Biến thái?"
"Từ nhỏ đến lớn, lần thi nào nó cũng đứng hạng nhất, chỉ cần có mặt nó, mọi thí sinh khác đều chỉ có thể đứng thứ hai."
Là anh em song sinh của Lương Hiệt, Lương Thái xứng danh "chiến ngũ tra" (*), hắn nhíu mày: "Như vậy chưa đủ biến thái sao?"
(*) Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, có ý châm biếm, mô tả khả năng kém, trình độ và hiệu quả chiến đấu thấp, rất dễ bị đánh bại.
Cụm từ này bắt nguồn từ nhân vật Raditz – người có máy đo sức mạnh của đối thủ - trong truyện tranh "Dragon Ball".
Khi Raditz đến Trái Đất, người đầu tiên mà Raditz gặp là một người nông dân, trên máy đo sức chiến đấu hiện lên số 5.
Bị một người yếu ớt cản đường nên Raditz rất mất kiên nhẫn, hô lên "Sức chiến đấu chỉ có năm mảnh vụn" rồi giết đối phương trong nháy mắt.
Tô Mộc sửng sốt: "Quá xuất sắc rồi!" Sự yêu thích của y đối với Lương Hiệt trong nháy mắt lại tăng thêm mấy phần.
"Thật sự rất xuất sắc.
Tôi nhớ khi chúng tôi học cấp hai, mọi người trong trường đặt cho nó biệt danh là "Vương tử".
Khi đó, trong ngăn bàn của nó đầy ắp thư tình.
Vào ngày lễ tình nhân, chocolate nó nhận được có thể chất đầy cả một xe! Tôi thực sự rất ghen tị, đều là Alpha mà không tốt số được như vậy."
Tô Mộc có thể hiểu rõ cảm xúc của Lương Thái: "Bạn của tôi cũng vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy rất tuyệt vời!"
"Đúng thế, tôi cũng cảm thấy Lương Hiệt rất tuyệt!"
Lương Thái không nhịn được cười, dường như chiêu bài khen ngợi Lương Hiệt đã thành công đưa hắn đến gần Tô Mộc hơn một chút.
Trên đường đi, hai người tán gẫu không ít chuyện liên quan đến Lương Hiệt lúc còn học cấp hai, cấp ba, chờ đến khi họ sắp đến trường, Lương Thái mới bắt đầu nói chuyện chính.
"Trước đây, chuyện Lương Hiệt xuất sắc nhất không phải đọc sách, mà là chạy bộ.
Nó có tế bào vận động cực kỳ tốt, đội điền kinh của trường quanh năm đều do nó đứng đầu.
Nó là một người rất ưu tú, bất kể ở phương diện nào."
Tô Mộc nhíu mi nhìn Lương Thái, "Ngài muốn nói với tôi chuyện gì? Nói thẳng đi, tôi sắp đến trường rồi."
Lương Thái rất biết ơn sự thẳng thắn này của Tô Mộc.
"Thực ra hôm nay tôi muốn nhờ cậu một chuyện." Hắn đưa danh thiếp của bác sĩ cho Tô Mộc, vô cùng thành khẩn nói: "Tôi nhìn ra được cậu thật lòng yêu Lương Hiệt.
Xem như vì tốt cho nó, cậu giúp tôi khuyên nó một chút.
Chân của nó bị thương rất nghiêm trọng, biết đâu đây là một tia hy vọng, có thể trị được thì sao? Mọi cơ hội đều có thể thử một lần, đúng không?"
Lương Thái nói toàn bộ việc ra nước ngoài điều trị cho Tô Mộc nghe: "Lời của cậu nói, nó sẽ nghe."
Tô Mộc cầm lấy danh thiếp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề.
Ra nước ngoài điều trị đồng nghĩa với chia xa lâu dài.
Ra nước ngoài điều trị đồng nghĩa với việc một Lương Hiệt xuất sắc luôn giữ vị trí đứng đầu có thể sẽ xuất hiện trở lại.
Một Alpha xuất sắc và một Omega bình thường, nhìn thế nào cũng không hợp.
Trong tiềm thức, Tô Mộc nghĩ đến triền miên tối hôm qua, trong nháy mắt Lương Hiệt sắp cắn vào gáy y lại quay đầu cắn vào cánh tay của chính mình.
Y ngẩn người: "Thật sự...còn cơ hội chữa khỏi sao?"
"Có thể, dù sao cũng là cách tốt nhất ở hiện tại."
Tô Mộc mím môi, không có trả lời.
Lương Thái là một người rất giỏi nghe lời đoán ý, hắn biết lúc này Tô Mộc đang nghĩ gì.
Giờ đây, y phải lên tiếng thay Lương Hiệt chứng minh, nói cho Tô Mộc biết Lương Hiệt không phải là kẻ không giữ lời hứa.
Đáng tiếc, Lương Thái chỉ biết rõ Lương Hiệt mà không hiểu đủ Tô Mộc.
Chỉ thấy Tô Mộc dứt khoát cất danh thiếp đi, nghiêm túc gật đầu: "Được, để tôi nói với anh ấy! Lương Hiệt chuyển biến tốt anh ấy mới có thể thực sự vui vẻ."
"Cậu......"
"Tôi làm sao?"
"Không có gì, cậu rất dễ nói chuyện."
"Không dối gì ngài, anh ấy mua nhà cho tôi và nói muốn sống cùng tôi, tôi..." Tô Mộc nói với Lương Thái một cách tự tin, "Tôi là người nhà của anh ấy."
Trong lòng Tô Mộc, sau khi mua một căn nhà đắt tiền như vậy để ở chung, nhất định phải tính