Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Cuộc sống của Hàn Dương ở trong thôn núi rất đơn giản, buổi sáng cậu đi học ở trường tiểu học gần cổng thôn, buổi chiều về nhà phụ giúp công việc đồng áng.
Nền giáo dục ở đây còn lạc hậu, toàn trường chỉ có hai phòng học.
Không có nhiều học sinh, tổng số học sinh của trường chỉ khoảng 20 người, chia thành lớp dưới và lớp trên, tất cả đều do một giáo viên dạy.
Hàn Dương là đứa trẻ đã từng học ở thành phố lớn, có thể thường xuyên giúp giáo viên hướng dẫn học sinh lớp dưới làm bài tập.
Hai ngày đầu, cuộc sống của cậu rất bình yên.
Hàn Vĩnh Niên không về nhà, Hàn Dương sống với bà nội.
Bà nội không muốn cậu quay lại, vì vậy bà nghiêm mặt hỏi cậu liệu bà có thể đến gặp Lý Lệ một lần nữa hay không.
Hàn Dương ngồi ở cửa, giúp đan sọt tre: "Cháu không biết chỗ của mẹ."
"Con của chính mình sinh ra cũng không cần, đồ nhẫn tâm." Bà nội mở miệng liền không êm tai, "Mày giống ba mày còn có thể có tiền đồ gì?"
"..."
"Năm đó tao còn nghĩ, gom tiền cưới nó về thì bố mày sẽ yên bề gia thất.
Ai biết được con đàn bà đó cũng không phải là người an phận!" Lão nhân ngu dốt cả đời ở trong cái vùng hẻo lánh này, trong lòng tràn đầy oán giận Lý Lệ, một câu cũng không chỉ trích con trai mình.
Hàn Dương cứ im lặng, tùy ý để bà cằn nhằn, chờ đến khi nói mệt bà cũng sẽ tự động im lặng.
Sùng sục~ Sùng sục~
Trong nhà luộc khoai lang, Hàn Dương thỉnh thoảng sẽ đi xem lửa.
Cậu có thể nấu một số bữa ăn đơn giản, nhiệm vụ nấu ăn ở nhà cũng là của cậu.
Dù sao bà nội cũng đã lớn tuổi, đi đứng không tiện.
Màn đêm buông xuống, Hàn Dương vừa ăn cơm xong ngồi xổm ở sàn nước ngoài sân rửa bát.
Ngoài sân có tiếng động, con chó nhà hàng xóm sủa liên hồi.
Hàn Dương tò mò đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ một cái liếc mắt là đã sững người.
Hàn Vĩnh Niên say khướt đẩy cổng sân, không chút cảm xúc nhìn Hàn Dương.
Chỉ một cái liếc nhìn nhẹ nhàng lại khiến Hàn Dương một lần nữa lâm vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Trước năm bảy tuổi, cậu đã sống trong cảnh bạo hành của Hàn Vĩnh Niên.
Ngày này qua ngày khác, những trận đòn, những lần phỉ nhổ không thấy điểm dừng.
"Tao nói, ở nhà làm sao có mùi bạc hà, suýt chút nữa tao đã quên mất mày về rồi." Hàn Vĩnh Niên cầm chai rượu tiến lại gần, thấy Hàn Dương run lên liền bật cười, "Mày vẫn sợ tao à? "
Hàn Vĩnh Niên cao lớn, vẻ ngoài hèn mọn, may mắn tướng mạo của Hàn Dương được thừa hưởng từ Lý Lệ, chứ không phải gã.
Gã nhấc cổ áo Hàn Dương lên, nhìn từ trái sang phải, thần kinh phát tác liền đạp mạnh một cước vào người Hàn Dương.
"Còn không mau thu cái mùi bạc hà đó lại.
Mùi vị giống y như con tiện nhân Lý Lệ kia, thực sự làm tao xui tám đời."
Hàn Dương co quắp trên mặt đất, run như cầy sấy, run rẩy che bụng vừa mới bị đá.
Đây là lý do tại sao cậu ghét tin tức tố của mình, mỗi khi Hàn Vĩnh Niên ngửi thấy mùi bạc hà, cậu sẽ bị đánh.
Việc Lý Lệ bỏ trốn khiến Hàn Vĩnh Niên vô cùng bất hạnh đến bất lực, mọi uất hận đều trút lên đầu cậu.
Ký ức để lại trong cơ thể rất sâu sắc, từ khi Hàn Dương hiểu chuyện đến nay liền bắt đầu học cách ức chế tin tức tố của mình, ngay cả khi đi đến bên cạnh Lý Lệ, cậu cũng không quên giấu đi tin tức tố.
Hầu hết những người chưa thành niên đều không thể làm được cấp độ này.
Cậu là một Alpha cực kỳ có thiên phú trong việc điều khiển tin tức tố.
Đáng tiếc, cậu đã sử dụng tài năng này để triệt tiêu đi điểm mạnh của chính mình.
......!
Hàn Vĩnh Niên không hề để ý tới cậu nữa, bước qua người cậu, hướng bên trong kêu to: "Mẹ, tôi đói bụng!"
Hàn Dương nằm dưới đất đã lâu không đứng dậy được, âm thầm thở ra một hơi, vẻ mặt ảm đạm.
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới vất vả đứng dậy khập khiễng đến sàn nước tiếp tục rửa bát.
Rửa rửa, cậu nghĩ đến Cố Noãn, người bạn duy nhất sẽ chủ động quan tâm đến cậu và sẽ chủ động hỏi cậu có đau không.
Bây giờ cậu đã trở lại đây, cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại Cố Noãn nữa.
Nước mắt của Hàn Dương rốt cục cũng rơi xuống, rơi vào trong thau nước gợn sóng.
Cậu nhớ Cố Noãn và không biết xấu hổ nhớ đến Cố Noãn.
Con người ta giữa mùa đông lạnh giá chẳng bao giờ biết ấm áp là gì, trải qua một lần được ấm sẽ nghiện, không biết từ lúc nào đã nhớ cái nhiệt độ đó.
Chỉ hai ngày trước, Hàn Dương đã mơ thấy Cố Noãn không biết