Bởi vì gần đây công việc của Hàn Dương quá căng thẳng, Lão Lương sợ anh không kham nổi nên đã đích thân chấp thuận cho Hàn Dương nghỉ hai ngày.
Hắn cũng hứa với Hàn Dương cứ mỗi hai tháng sẽ cho Hàn Dương hai ngày
Đó là lý do tại sao Hàn Dương đồng ý lời mời "đi uống một chén" của Hạ Phi.
Ai ngờ chỉ mới mấy chén mà anh đã gục rồi.
Đêm nay, anh ngủ vô cùng thoải mái, thậm chí trong giấc mơ còn nhìn thấy một Cố Noãn đặc biệt ngọt ngào, anh còn chạm vào má của đối phương.
Điều này làm cho Hàn Dương hoàn toàn không muốn tỉnh dậy.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, thời điểm nhìn thấy Cố Noãn đang ngủ trong vòng tay mình, anh đã hoàn toàn bối rối.
Chẳng lẽ, anh vẫn đang ở trong mơ?
Nhưng ngay khi anh nghĩ như vậy, Cố Noãn trong vòng tay anh nhỏ giọng "Hừ" một tiếng, càng ôm chặt anh hơn.
Không chỉ như vậy, chân của Cố Noãn còn chen vào giữa hai chân của Hàn Dương, dáng vẻ lúc ngủ không tốt cũng không xấu, nhưng động tác chắc chắn đủ thân mật.
Hàn Dương do dự một chút, đứng dậy, vén chăn bông.
Cố Noãn bị lạnh đánh thức, vô thức dụi mắt, lay lay Hàn Dương: "Anh ơi, em lạnh..."
"Cố Noãn!"
Nửa giờ sau, Cố Noãn ôm chăn bông ngồi trên giường trong khi Hàn Dương đang thu dọn thảm trên sàn.
Cố Noãn nhỏ giọng gọi: "Anh ơi..."
Sắc mặt Hàn Dương đen lại, không để ý tới đến Cố Noãn.
Cố Noãn chỉ vào chăn bông và thảm trong tay: "Lúc đầu em thực sự ngủ ở dưới đất, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra mà em lại lăn đến trên giường của anh nữa! Thật kỳ lạ, anh có nghĩ vậy không?"
Cố Noãn rất thích ngủ cùng Hàn Dương, tật xấu này rất khó sửa, khi còn nhỏ cậu đều ngủ chung với anh, nhưng khi họ lớn hơn một chút, Hàn Dương đã không cho cậu ngủ chung nữa.
Dù sao thì một người là Alpha còn người kia là Omega, họ không có quan hệ huyết thống cũng không phải anh em ruột, nếu bởi vì tin tức tố mà làm ra chuyện gì sai lầm thì không nên.
Vì thế, Hàn Dương luôn luôn rất cẩn thận.
Lần này Cố Noãn ngủ trong chăn của anh, đã phạm vào điều tối kỵ của Hàn Dương.
Cố Noãn biết Hàn Dương sẽ tức giận, giành một bước xin lỗi: "Em sai rồi."
Hàn Dương trầm mặc không nói.
Cố Noãn đi tới nắm lấy góc áo của anh: "Em thật sự không cố ý đâu mà, dưới đất quá lạnh em cũng không biết tại sao lại leo lên giường của anh nữa."
Hàn Dương lặng lẽ thu dọn đồ đạc, liền nhìn thấy hộp cơm trên bàn.
Bây giờ trời lạnh, thức ăn Cố Noãn mang đến cũng không sao, chỉ cần hâm nóng bằng lò vi sóng là ăn được.
Nhìn thấy ánh mắt Hàn Dương, cậu vội nói: "Đây là hôm qua em mang đến cho anh đó.
Gà rán có thể không còn ngon, nhưng sủi cảo tôm nhất định rất ngon, để em đi hâm nóng lại cho anh."
Cố Noãn vội vã muốn rời khỏi giường.
"Ngồi xuống."
"Dạ." Cố Noãn ngoan ngoãn, từ nhỏ cậu đã rất nghe lời Hàn Dương.
"Em đi rửa mặt, anh đi làm bữa sáng." Hàn Dương nhìn đồng hồ, đã mười giờ, thật ra cũng không tính là bữa sáng.
Anh nhìn Cố Noãn không mặc áo khoác, liền đi bật máy sưởi và điều hòa, sau đó mới vào bếp hâm nóng thức ăn, còn nấu thêm một nồi cháo, chiên hai quả trứng rồi dọn lên bàn.
Cố Noãn ngồi xuống, cúi đầu ăn cháo mà Hàn Dương đưa cho mình, dùng ngón chân chạm vào bắp chân của Hàn Dương.
Hàn Dương ăn sủi cảo tôm: "Lần sau đừng làm như vậy."
Cố Noãn oan ức, cũng là trước đây, bởi vì vấn đề này, Hàn Dương có thể giận đến không để ý đến cậu tròn một ngày.
Hàn Dương gắp một quả trứng rán vào bát của cậu: "Tuy rằng em...không có tin tức tố, nhưng em lớn rồi, không thể ngủ chung một giường với anh được."
Câu nói này, Cố Noãn gần như có thể nghe đến tai đóng kén.
Cố Noãn nói sang chuyện khác: "Anh ơi, hôm nay anh có phải đi làm không?"
Hàn Dương ngầm chấp thuận cậu chuyển đề tài: "Hai ngày này anh có thể nghỉ ngơi."
Hai ngày này tình cờ là ngày Cố Noãn đến bệnh viện, Hàn Dương đặc biệt xin nghỉ phép và điều chỉnh thời gian.
Mắt Cố Noãn sáng lên: "Thật là trùng hợp, hai ngày nay em cũng không có tiết học nào cả."
Hàn Dương: "Ừ."
Cố Noãn gãi đầu: "Anh có dự định gì không?"
"Không, anh định ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Đọc sách, ngủ, tập thể dục.
Hàn Dương là một Alpha có cuộc sống tẻ nhạt.
Cố Noãn nghe vậy: "Tốt lắm, tốt lắm." Cậu vui vẻ gắp sủi cảo tôm vào bát của Hàn Dương, một đĩa sủi cảo tôm cứ như vậy mà hết sạch.
"Sủi cảo tôm ăn ngon không anh?"
"Ngon."
"Thế anh có thích không?"
"Ừm."
Không có thứ gì mà Cố Noãn mua mà Hàn Dương không thích.
"Sủi cảo tôm ở cửa hàng mỗi ngày đều làm mới, tôm cũng là tôm tươi, ngày nào cũng hết hàng." Cố Noãn hết lời khen sủi cảo tôm, mở đường giao hàng cho họ.
"Ba cũng rất thích ăn, cho nên ba đã đăng ký thẻ hội viên.
Em dùng thẻ của ba đi mua cái này cũng không cần xếp hàng, nếu anh thích ăn hai ngày này em sẽ đi mua cho anh được không?"
"Không cần."
"Ăn chút đi mà."
Hàn Dương không muốn từ chối Cố Noãn, nhưng anh cảm thấy mình phải từ chối Cố Noãn: "Phiền phức quá."
"Không phiền phức, nhà hàng này cách trường em không xa.
Hơn nữa em cũng thích ăn, tiện thể mua cho em luôn." Cố Noãn không cần biết Hàn Dương quăng loại dây nào, cậu đều có thể tự mình trèo lên trên.
Tô Mộc nói, theo đuổi người ta phải mặt dày lên, chỉ cần học cách học trưởng Vu Dập theo đuổi cậu là được.
Sách giáo khoa sống ở ngay bên người, không học thì phí, học rồi sẽ không thiệt.
Hàn Dương hết cách rồi, nói tùy Cố Noãn.
Hai người bọn họ, một người nói một đằng làm một nẻo, một người không cần mặt mũi.
"Anh ơi, cho em mượn bộ sạc." Cố Noãn nhớ ra điện thoại di động của mình đã hết pin.
Hàn Dương nhét sủi cảo tôm vào miệng: "Trên tủ đầu giường."
Cố Noãn không xỏ giày đã bỏ chạy đi sạc pin, Hàn Dương mang dép lê cho cậu đi vào.
Cố Noãn liếc nhìn máy điều hòa đang hoạt động, sau đó nhìn vào đôi tất trên chân mình: "Em không lạnh."
"Phòng cho thuê không có hệ thống sưởi sàn." Hàn Dương bảo cậu đi dép vào.
Cố Noãn ngoan ngoãn mang vào, phát hiện đôi dép vừa vặn, không phải kích cỡ mà Alpha sống một mình sẽ mua.
Đây rõ ràng là một đôi dép lê