Đồng thời, ở một góc phố nào đó, hoàn toàn bất đồng với không khí ấm cúng của Cố gia.
Trong căn phòng cho thuê ngắn hạn u ám, tiếng la hét chói tai của phụ nữ, tiếng khóc ồn ào của đứa bé chìm trong bóng tối.
Người phụ nữ ôm lấy đứa nhỏ, co ro trong góc, dùng sức vuốt lưng nó, hi vọng nó sẽ không sợ hãi như vậy.
Cô cũng sợ rằng tiếng khóc của đứa trẻ sẽ làm phiền đối phương.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên, thấy chồng mình đang bị một người khác áp ngược lại trên mặt đất, cô nghe thấy người đó thấp giọng: "Thành thật đi."
Vì vậy, theo ánh sáng yếu ớt, cô đưa mắt nhìn một người đàn ông đang ngồi trên ghế - Trần Viễn.
Là thư ký riêng của Cố Viễn Sâm, thường được gọi là "Tiểu Trần".
Hứa Minh Hạo bị đè trên mặt đất ho khan hai tiếng, vết sẹo trên mặt co giật, kinh hãi nhìn bọn họ: "Các người là ai? Tôi, tôi không nợ tiền các người."
Trần Viễn gật đầu: "Hứa tiên sinh quả thật không nợ tôi."
Hứa Minh Hạo lao lực nhìn y, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Hứa tiên sinh." Trần Viễn đeo kính râm cười nhẹ, giọng nói mang theo ý tứ uy hiếp, "Có phải cậu quên rồi không, bốn năm trước, nhà họ Hứa của cậu đã đáp ứng điều gì?
Đồng tử Hứa Minh Hạo thắt lại, gã đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ông là người của Cố gia?"
"Hứa gia nhận ân huệ của Cố gia, thì cần phải hết lòng tuân thủ cam kết——"
"Phi! Lão súc sinh đó đuổi tôi ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Bây giờ tôi không liên quan gì đến nhà họ Hứa, cũng không cần tuân thủ thứ đó!" Hứa Minh Hạo tức giận nói: "Cố gia các người nghĩ mình là ai? Các người đã mua thành phố C rồi? Tại sao tôi không thể quay lại?"
Hứa Minh Hạo chế nhạo, khóe miệng cứng ngắc nói: "Tôi không chỉ muốn trở về, mà còn muốn sống ở chỗ này, dù sao tôi cũng không có gì để mất, người chân trần không sợ người đi giày, nếu các người còn để tiểu súc sinh Cố Noãn đó đụng vào tôi..."
"Bốp."
Cái tát của Trần Viễn khiến Hứa Minh Hạo miễn cưỡng rụng một cái răng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Thật không tiện, cũng không phải tôi muốn đánh cậu." Trần Viễn lau tay, cười nói.
"Ông thực sự là con chó của Cố..."
Là một cái tát khác, miệng của Hứa Minh Hạo đầy máu.
Căn phòng yên lặng như tờ, ngay cả đứa bé cũng đã ngừng khóc.
Trần Viễn đau đầu: "Hứa tiên sinh, chú ý lời nói." Y liếc mắt nhìn người phụ nữ và đứa bé ở trong góc.
"Hơn nữa, Hứa tiên sinh bây giờ cũng không phải là người đi chân đất nữa, nói lời đó cũng không thỏa đáng lắm, nguyên nhân có phải vì chưa học hết cấp ba mà đã vào tù không?"
Câu này hoàn toàn chọc vào chỗ đau của Hứa Minh Hạo.
Trần Viễn hỏi: "Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi?"
Hứa Minh Hạo không nói gì.
Trần Viễn an ủi: "Đừng lo lắng, mọi người đều tuân thủ pháp luật." Trần Viễn ra hiệu cho trợ lý bế đứa bé đến cho mình, động tác này khiến người phụ nữ hoảng sợ, nghiêng người bảo vệ đứa trẻ trên tay.
Hứa Minh Hạo cuống lên: "Con, con gái tôi bị bệnh! Tôi đến bệnh viện trung ương để khám bệnh cho nó.
Tôi không có ý định gì cả, tôi, tôi..." Giọng gã rõ ràng là run rẩy.
Đối mặt với sự sợ hãi của Hứa Minh Hạo, Trần Viễn bình tĩnh giơ tay lên, trợ lý đứng lại ở phía sau.
"Hứa tiên sinh, bệnh của con gái cậu ở bệnh viện trung ương có thể chữa khỏi.
Tôi nghĩ cậu hẳn là nghe nói chi phí phẫu thuật ở bệnh viện trung ương rẻ hơn đúng không?"
Y duỗi tay ra, cầm lấy một tấm thẻ từ trợ lý: "Như vậy đi, Cố tổng niệm tình từng là bạn cũ với ba cậu, nguyện ý giúp cậu một chút, xem như làm từ thiện."
Trong thẻ chỉ vừa đủ tiền phẫu thuật, không nhiều không ít, một đồng cũng không thiếu.
Đối với Cố gia, đây chỉ là một số tiền nhỏ.
Nhưng đối với Hứa Minh Hạo đang tuyệt vọng mà nói, đây là tiền cứu mạng, là tiền phẫu thuật cho con gái mình.
Hứa Minh Hạo miễn cưỡng nuốt khan.
Một lúc sau, gã hỏi: "Đổi lại thế nào?"
"Rời khỏi thành phố C, sau này không được phép tới gần tiểu thiếu gia."
Trần Viễn liếc mắt, "Phải giữ miệng sạch sẽ, đừng gọi thẳng tên thiếu gia, cũng đừng nói bậy." Y dùng đầu ngón tay gõ vào mặt thẻ trong tay, bình tĩnh nói: "Nếu không có việc gì thì ký vào đây, xem như là một tờ giấy nợ.
Chỉ cần cậu không quay lại, số tiền đó, sẽ vĩnh viễn không đòi nợ cậu."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
......
Khi Trần Viễn bước ra khỏi căn nhà cho thuê đơn sơ này, trời đã xế chiều.
Y bước ra ngoài ngõ, lên xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhận khăn giấy mà trợ lý đưa cho lau trán, rồi hỏi: "Vừa rồi tôi giả dạng xã hội đen có giống không? Tám trăm năm