Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Điều khiến Cố Noãn kinh ngạc chính là, chỉ mới hai năm, Hàn Dương đã trở thành một Alpha thành thục, thậm chí mùi tin tức tố cũng trở nên hấp dẫn và quyến rũ hơn nhiều.
Mặc dù từ năm cấp hai, Cố Noãn đã biến thành một Omega không có tin tức tố, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng cảm nhận tin tức tố từ Alpha của cậu.
Cố Noãn cũng có mùi tin tức tố yêu thích.
Tỷ như cậu không thích mùi tin tức tố quá nồng, cậu chỉ thích mùi vị tươi mới.
Hương bạc hà của Hàn Dương chính là thứ mà Cố Noãn yêu thích.
Cố Noãn vốn dĩ muốn nói câu thứ hai, nhưng cậu quá nhớ Hàn Dương, miệng không theo kịp nhịp điệu của cơ thể, đã trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Hàn Dương, giống như khi còn nhỏ, dùng sức cọ cọ vào người của anh, hít một hơi thật sâu hương bạc hà.
Cán ô đập vào vai Hàn Dương, hơi đau, giống như bắt đầu một buổi lễ nghênh đón liều lĩnh.
Bất đắc dĩ, Hàn Dương cầm cán ô trong tay cậu, ngay giây tiếp theo liền nghe thấy Cố Noãn hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Anh, em thật sự rất nhớ anh..."
Cố Noãn ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Hàn Dương được phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cậu.
Cậu chớp mắt, chủ động hỏi một câu: "Anh có nhớ em không?"
"Cố Noãn." Hàn Dương gọi tên cậu.
Tựa như nhiều năm trước đây, anh vẫn luôn có thể chấp nhận tính tình thao thao bất tuyệt của Cố Noãn.
Anh chạm vào mái tóc mềm mại của Cố Noãn rồi đáp: "Anh cũng rất nhớ em."
"Nói dối, anh cũng không có gọi video cho em, toàn là em gọi cho anh thôi."
Tiếng mưa đột nhiên lớn hơn, rơi trên tán ô, khiến Hàn Dương cảm thấy chiếc ô mình cầm trong tay bỗng nặng nề hơn.
Anh sợ mưa xối ướt Cố Noãn nên đã đưa gần hết chiếc ô về phía cậu.
Lúc này, Cố Viễn Sâm rời khỏi ghế lái, dứt khoát phá vỡ cuộc đoàn tụ của họ.
Hắn cầm lấy chiếc ô trên tay Quý Mạc, nói với Cố Noãn, "Tiểu Noãn, Hàn Dương vừa mới trở về, khẳng định là rất mệt, con đừng không hiểu chuyện mà bám lấy anh như thế."
Hàn Dương ngay lập tức nói với Cố Viễn Sâm, "Chú Cố, cháu không mệt." Sau đó, anh cười với Quý Mạc, "Chú Quý, cháu về rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).
Quý Mạc nhìn Hàn Dương đã trưởng thành hiểu chuyện, vui mừng tiến lên nắm lấy cánh tay của anh.
Cố Viễn Sâm rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Dương, nhưng thấy Cố Noãn bất động, vẫn nói, "Con như vậy sẽ chiều hư Tiểu Noãn."
Cố Noãn khịt mũi, bất đắc dĩ bị lời nói của Cố Viễn Sâm "xách" ra khỏi vòng tay của Hàn Dương.
Cậu xung phong nhận việc nói với Hàn Dương: "Để em xách hành lý giúp anh.
Em đã cao hơn trước rất nhiều rồi, sức lực cũng lớn hơn nữa!"
"Được rồi." Hàn Dương khẽ gật đầu rồi đưa chiếc túi nhẹ nhất cho Cố Noãn.
Cố Noãn xua tay, "Đưa em cái nặng nhất ấy."
Hàn Dương không còn cách nào phải đưa một chiếc túi có vẻ nặng khác cho Cố Noãn.
Còn anh thì kéo một chiếc vali lớn với chiếc balo nặng trĩu trên vai.
Anh một tay cầm ô, đi theo Cố Noãn vào nhà.
Hành lý của Hàn Dương đã được đóng gói cẩn thận nên anh rất nhanh thu xếp xong.
Nhìn quanh bốn phía, anh thấy căn phòng hai năm không ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối trên giường còn có mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi nước giặt và ánh nắng mặt trời quen thuộc với Hàn Dương.
Từ nhỏ đến lớn, Cố gia vẫn luôn dùng loại nước giặt này chưa bao giờ thay đổi.
Cuối cùng, Hàn Dương cũng có cảm giác được trở về "nhà".
Trong phòng vẫn còn những quyển sách bài tập mà anh mua hồi cấp hai và cấp ba, và một mô hình máy bay lỗi thời được đặt ngay ngắn trong tủ sách bằng kính.
Hàn Dương bước tới tủ sách suy tư một lát, cầm mô hình lên, thấy nó được lau chùi vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ hơn bất kỳ đồ đạc nào trong phòng.
Đây là món quà mà Cố Noãn đã tặng anh khi cậu vừa lên bảy, Hàn Dương rất quý trọng, cẩn thận đặt nó vào vị trí cũ.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Noãn đang nhẹ gõ cánh cửa phòng khép hờ, mím khóe miệng, rất ngoan nói: "Anh ơi, có cần em giúp không?"
"Không cần, anh đã thu dọn xong rồi."
"Chú Trương mang đến một hộp đào, anh có muốn ăn một ít không?" Cố Noãn từ nhỏ đã là một người "huynh khống" trầm trọng, đối với mỗi một lời của Hàn Dương, nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng của cậu càng thêm một phần.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).
Không chỉ vậy, Cố Noãn còn lấy từ trong túi quần ra một chai sữa dâu, là chai mà chú Trương đã đưa cho cậu.
Giống như khi còn bé, cậu biết Hàn Dương thích, cho nên sẽ giấu lại để cho Hàn Dương.
"Anh ơi, này là sữa dâu chúng ta lúc nhỏ hay uống.
Em để lại cho anh một chai nè."
Thực sự chỉ có một chai.
Hàn Dương cầm lấy sữa dâu, lúc này mới nhớ tới mình đã lâu không uống cái này.
Anh xoay người cầm lấy một chiếc hộp vuông được đóng gói tinh xảo từ trên bàn đọc sách, sải bước tới chỗ Cố Noãn, "Chúc mừng em đậu vào đại học C, đây là quà cho em."
Quà chúc mừng Cố Noãn đậu đại học cũng là một món quà cho lễ trưởng thành tròn 18 tuổi của Cố Noãn.
Bụp bụp bụp------
Một tràng pháo hoa nổ tung trong đầu Cố Noãn, bởi vì đây là lần đầu tiên