Sau bữa tối, Cố Noãn và Cố Viễn Sâm vào bếp để ép nước trái cây, trong khi Quý Mạc lại kêu Hàn Dương đi theo y vào thư phòng.
"Hôm nay chú đến trường cháu để xem lại camera, điều chỉnh âm thanh tới mức tối đa.
Chú mơ hồ nghe thấy Hứa Minh Hạo muốn cháu thi không tốt để lọt lại phía sau.
Có phải thật không?" Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Quý Mạc không chắc chắn lắm.
"Hàn Dương, chuyện này cháu phải nói thật cho chú biết."
Hàn Dương im lặng một lúc.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Hàn Dương, Quý Mạc tinh tường đã đoán được: "Cháu có nhược điểm bị cậu ta biết?"
Hàn Dương không nói ra được, anh làm sao có mặt mũi nói rằng Hàn Vĩnh Niên đã bắt đầu dòm ngó tài sản của Cố gia rồi.
Ai ngờ Quý Mạc không có ý mạnh mẽ ép buộc: "Cháu tận lực tập trung vào cuộc thi đi, cho dù trong tay cậu ta có cái gì, chú đều sẽ giúp cháu giải quyết."
Hàn Dương ngơ ngác, trái tim như bị cọ xát, trong lòng cảm thấy khó chịu kinh khủng.
Khuôn mặt xấu xí của Hàn Vĩnh Niên vô thức hiện lên trong tâm trí anh, điều đó khiến anh phiền chán, buồn nôn.
Hoàn toàn bất đồng với Quý Mạc trước sau vẫn luôn tin tưởng và bảo vệ anh.
"......"
Trong sự trầm mặc của cả hai, Quý Mạc lần thứ hai ôn thanh mở miệng: "Hàn Dương, thực ra chú đã sớm muốn tìm cháu để tán gẫu một chút, nhưng chú không tìm thấy cơ hội thích hợp."
Hàn Dương mở miệng: "Chú Quý?"
Quý Mạc cụp mắt, cố gắng hết sức để giảm giọng điệu của mình: "Chú biết cháu từ nhỏ đã không thích gây thêm phiền phức cho chúng ta, cháu vẫn luôn rất hiểu chuyện.
Chú cũng rõ ràng cháu luôn ôm suy nghĩ ăn nhờ ở đậu muốn nhanh chóng lớn lên để được độc lập, chú cũng hiểu vì sao cháu lại có suy nghĩ này."
Hóa ra Quý Mạc đã luôn biết điều đó.
Y nói: "Nhưng Hàn Dương, với chú, cháu chỉ là một đứa trẻ, hãy ỷ lại vào chú nhiều hơn một chút."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi nói ra điều này, ngữ khí Quý Mạc rất đau lòng, như thể y không có cách nào để sưởi ấm cho Hàn Dương.
Đôi khi, y liên tục suy nghĩ về việc có phải tính tình quạnh quẽ của mình đã khiến đứa trẻ xa lánh y hay không.
Y sờ lên hai má của Hàn Dương, đối với Alpha non nớt ngây ngô nói: "Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng chú, cháu và Tiểu Noãn đều là con của chú.
Chú thực sự rất lo lắng cho cháu."
Nghe những lời này, vết thương trên tay Hàn Dương bắt đầu mơ hồ đau nhức.
Nỗi đau tiếp tục lan đến trái tim anh.
Hàn Dương ngồi yên lặng, trước sự kiên trì của Quý Mạc, anh bị ánh đèn dịu dàng thuyết phục.
Ngồi ở trên ghế, anh lại do dự một chút, sau đó trong lòng mới thoáng thả lỏng.
Quý Mạc không nghĩ muốn miễn cưỡng anh nữa, nhưng nhìn băng gạc quấn trên tay Hàn Dương, y cảm thấy chuyện này không thể cứ để yên như thế.
"Không muốn nói cũng không sao, nghỉ ngơi cho thật tốt." Quý Mạc dự định tự mình đi thăm dò.
Nhưng trước khi y bước ra khỏi cửa, y đã nghe thấy Hàn Dương thì thào: "Chú Quý."
Quý Mạc quay lại.
Đập vào mắt y là một thiểu niên chưa đầy mười tám tuổi hoàn toàn bất lực.
"Hàn Vĩnh Niên...tới tìm cháu."
Anh lo lắng, lặp đi lặp lại nỗi đau năm nào trong giấc mơ của mình không biết bao nhiêu lần.
Hàn Vĩnh Niên sẽ luôn là cơn ác mộng không thể xóa bỏ của Hàn Dương, nhắc đến sẽ sợ, nhìn thấy sẽ run.
Nỗi sợ hãi sâu sắc của tuổi thơ đã khắc sâu vào xương cốt của Hàn Dương.
Một tuần sau, Hàn Dương đi thi.
Cố Noãn đã đến cổ vũ cho anh từ sáng sớm, điều này đã tạo cho Hàn Dương rất nhiều tự tin trước lúc thi.
Cố Noãn vừa đi giày vào vừa nói: "Anh ơi, anh sắp đến đại học C để thi sao?"
"Đúng vậy."
"Bạn học của em nói bánh gạo nếp ở đó siêu ngon, sau khi thi xong anh có thể mua cho em một phần được không?" Cố Noãn bỏ hai viên kẹo dâu vào túi Hàn Dương.
"Tháng này em cùng Tô Mộc đi xem phim rất nhiều, còn mua rất nhiều sách, không cẩn đã dùng hết tiền tiêu vặt rồi, em dùng kẹo để đổi với anh được không?"
Hàn Dương xoa đầu cậu, cười nói: "Thành giao."
"Anh ơi, chiều nay lớp em sẽ thi hùng biện." Cố Noãn vui vẻ nói, "Ba giờ rưỡi sẽ được tan học."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Ba giờ mười lăm anh sẽ thi xong, bắt xe tới trường em cũng sẽ tốn hai mươi phút.
Lúc đó anh đến đón em cùng nhau về nhà, nếu không bánh gạo nếp nguội rồi sẽ không ngon."
"Tốt quá! Vậy chúng ta đến hiệu sách được không?"
Thỉnh thoảng, chú Trương sẽ không phải đến đón hai người họ.
Hàn Dương sẽ đưa Cố Noãn đến hiệu sách và cửa hàng văn phòng phẩm, cuối cùng là ăn vặt rồi mới về nhà.
Hàn Dương đáp: "Được, em nhớ đợi anh ở cổng trường."
Kỳ thi hôm nay quan trọng hơn.
Quý Mạc đích thân chở Hàn Dương đến phòng thi trước khi đến công ty, trong khi Cố Noãn được chú Trương lái một chiếc xe khác đưa đến trường.
Trên đường có một đoạn nhỏ bị tắc nghẽn, khi Hàn Dương đến phòng thi thì không còn bao lâu nữa.
Các bạn học đang cùng nhau ôn thi nhìn thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc: "Hàn Dương, tay của cậu còn chưa hồi phục tốt, có thể dự thi sao?"
Hàn Dương nhìn tay phải của mình: "Có thể." Đã nghỉ ngơi một tuần, đau đớn này đối với anh cũng không có gì.
"Hứa Minh Hạo thật là xấu xa, làm cho tay cậu thành như thế này.
Ngược lại là cậu ta, ngày hôm nay đừng tới." Một người bạn học lẩm bẩm, nhà cậu ta và Hứa gia có quen biết, nên ít nhiều gì cũng biết được một chút, "Mới mấy ngày trước, nửa đêm cậu ta còn bị ba cậu ta đuổi ra khỏi nhà, phải dầm mưa cả tiếng đồng hồ..."
Bạn học chưa kịp nói xong thì tiếng chuông vào phòng thi đã vang lên.
Những học sinh tham gia dự thi đều đi vào, tìm đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Hàn Dương cũng vậy.
Khi nhận được tờ giấy kiểm tra để điền tên của mình, cây bút của anh đột nhiên gãy đoạn, may mắn là Hàn Dương đã mang theo một cây bút dự phòng.
Lúc này, ở một bên khác.
Trong nhà kho u ám, có một tàn thuốc.
Hứa Minh Hạo cắn móng tay, mắt đỏ hoe, cứ như hai ba ngày rồi gã không ngủ được một giấc yên ổn.
Băng gạc trên mặt gã sáng nay mới được thay, vết sẹo tới tới lui lui rách ra, chảy rất