Rõ ràng anh đang ở ngay trước mặt, nhưng Cố Noãn lại muốn chọn tin tức tố của người khác? Hơn nữa, tài liệu nói rõ nhược điểm của phương pháp này là người bệnh phải chịu nhiều thống khổ hơn.
Nếu tiêm liên tục Cố Noãn sẽ trở thành một cái túi khóc, loại thuốc tin tức tố này chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu?
Hàn Dương bác bỏ lời nói của Cố Noãn, trầm mặt nói: "Em có Alpha, chọn phương pháp đầu tiên."
Cố Noãn đã lâu không thấy Hàn Dương như thế này, cậu lo lắng giải thích: "Thời gian điều trị không chắc chắn, nó phụ thuộc vào mức độ phục hồi của tuyến thể của em.
Nếu như phải đợi rất lâu sẽ làm lỡ công việc của anh."
Giọng của Cố Noãn càng ngày càng nhẹ: "Em đã cân nhắc qua, tin tức tố của Alpha do bệnh viện cung cấp không tệ và nó đã được xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của em và sẽ không có mùi tin tức tố rõ ràng." Cậu kéo góc áo của Hàn Dương, "Anh, anh nói sẽ không tức giận..."
Hàn Dương nghe không lọt tai.
Anh đè tay Cố Noãn, buộc Cố Noãn phải buông ra.
Cố Noãn có thể cảm thấy Hàn Dương đang kìm nén sự tức giận bên trong tin tức tố của mình.
Cậu cũng biết một khi cậu nói chuyện này cho Hàn Dương thì anh chắc chắn sẽ phản ứng như thế này.
Cố Noãn đã chuẩn bị kỹ càng, kiên nhẫn nói: "Việc phối hợp điều trị với em gây cho anh quá nhiều phiền phức.
Em đã thảo luận với ba..."
Hàn Dương nặn nặn vai cậu ngắt lời: "Anh không thấy phiền phức."
Cố Noãn vội vàng nói: "Anh, trước tiên anh nghe em nói đã."
Hàn Dương cố gắng kiềm chế cảm xúc, sắc mặt u ám.
Cố Noãn cụp mắt xuống, khoác tay Hàn Dương: "Em không muốn anh lãng phí cả năm trời vất vả vì chuyện này.
Phim của anh đã ra mắt rồi, phim truyền hình không lâu nữa cũng sẽ liên tiếp phát sóng.
Sau đó, anh sẽ có được rất nhiều cơ hội.
Em đã lén lút hỏi riêng Hạ ca, giới giải trí này không chờ đợi ai cả.
Cơ hội tình cờ đến, anh phải biết nắm bắt.
Bây giờ em có lựa chọn thứ hai, vậy em sẽ chọn cái thứ hai."
Đây cũng là cơ hội của Cố Noãn.
Trong sự trầm mặc kéo dài, Cố Noãn nghĩ cậu đã thuyết phục được Hàn Dương.
Cậu vừa định kết thúc chủ đề nặng nề này, Hàn Dương lên tiếng.
"Anh không cần cơ hội gì cả, nếu không thể bảo vệ được em, anh làm chuyện gì cũng không còn ý nghĩa."
Hàn Dương nắm chặt nắm đấm, toàn thân phát lạnh.
Khiến Cố Noãn bất an là lỗi của anh và khiến Cố Noãn thoái lui cũng là lỗi của anh.
Nếu Cố Noãn ích kỷ một chút cũng không vấn đề gì, nhưng tại sao, Cố Noãn luôn suy nghĩ cho anh như vậy.
So với việc Cố Noãn chuẩn bị sử dụng tin tức tố của người khác làm thuốc tiêm càng khiến Hàn Dương ngột ngạt hơn.
Làm sao anh có thể đành lòng để Cố Noãn chịu đau?
Hàn Dương lo lắng lau mặt nói: "Nếu như anh thực sự muốn nắm thứ gì đó ở trong cái giới này thì tại sao anh không trực tiếp xin chú Cố? Chẳng lẽ tập đoàn Cố thị nâng đỡ không nổi một diễn viên sao? Thận chí anh có thể không cần ký hợp đồng với công ty nào, không cần nỗ lực, càng không cần nghe lời người khác!"
Cơ hội một bước lên trời, Hàn Dương không phải không có.
Phía trước có quá nhiều con đường để đi, nhưng anh lại từ bỏ hết lần này đến lần khác, chỉ vì thứ anh muốn không bao giờ là danh vọng hay tiền bạc.
Từ chối sự giúp đỡ của Cố gia, từ chối chương trình tài năng do công ty sắp xếp, từ chối ràng buộc với Hà Vân Sở.
Anh nghiêm túc đóng phim, không muốn xa hoa, không muốn tham gia vào bất kỳ cuộc tranh cãi đàm tiếu nào.
Anh nghiêm túc coi trọng mọi vai diễn, gạt bản thân sang một bên và trở thành một nhân vật nhất định trong vai diễn.
Nhiều lần, mọi người đều cảm thấy trong lòng Hàn Dương có một giấc mộng ảnh đế, nhưng thật ra anh chỉ muốn làm cho Cố Noãn vui vẻ mà thôi...
Tất cả những điều này, đều do lời khen ngợi của Cố Noãn dành cho Hàn Dương khi anh còn học cấp hai.
Hàn Dương muốn nhìn thấy Cố Noãn kinh hỉ, mạnh mẽ vỗ tay; anh muốn nghe Cố Noãn nói: "Anh thật tuyệt! Em thích anh nhất!"; anh cũng muốn nâng những ngôi sao trong trái tim dường như được lấp đầy bởi dải ngân hà của Cố Noãn.
Sau khi vai diễn kết thúc, Cố Noãn là tất cả đối với anh.
Anh nhìn Cố Noãn, không khỏi lớn tiếng: "Cố Noãn, em nên chọn anh!"
......
Bầu trời đêm sâu thẳm, tin tức tố của Hàn Dương lúc này khiến cho Cố Noãn cảm thấy yếu ớt.
"Anh ơi." Cố Noãn ngồi ở mép giường, giang hai tay ra, "Chúng ta đừng cãi nhau, ôm nhau một cái đi."
Hàn Dương lúc này mới ý thức được mình bị mất kiểm soát, anh ngỡ ngàng, đột nhiên mất đi giọng nói.
"Anh ơi." Cố Noãn gọi anh một lần nữa.
Hàn Dương thu lại gai nhọn trên lưng, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, gối đầu lên ngực Cố Noãn.
Cố Noãn xoa xoa tóc và ôm anh, anh cũng ôm Cố Noãn.
Giọng anh bắt đầu trở nên đê mê: "Anh xin lỗi, anh không nên tức giận, anh sai rồi..." Anh khẩn cầu, "Nhưng Cố Noãn, xin em, hãy chọn anh."
Xin em.
Cố Noãn không ngay lập tức đồng ý, mà chỉ chạm vào đầu Hàn Dương, như thể đang chạm vào một con chó lớn bị thương và chán chường.
Cố Noãn ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà không ổn định trong không khí mà không quá sợ hãi, cậu dường như đã quen với tin tức tố của Hàn Dương và có thể thoải mái đối phó với nó.
"Anh, không phải ước mơ của anh là làm diễn viên sao?"
Hàn Dương lắc đầu.
Cố Noãn hậu tri hậu giác hỏi: "Vậy thì anh...bởi vì em nên mới làm diễn viên sao?"
"Ừ, bởi vì em thích nó."
"......"
Hàn Dương ngẩng đầu, bất lực như chưa từng có.
Anh đến gần hôn Cố Noãn, sau khi sự bất an bị khuếch đại, Hàn