Sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, Cố Noãn đuổi theo Hàn Dương khắp nhà để lấy điện thoại di động, hai mắt đỏ hết cả lên, ôm Hàn Dương không chịu buông ra.
"Anh ơi, em cầu xin anh, anh xóa video đi mà." Cậu hít mũi, xấu hổ muốn mò ra một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, "Em không uống rượu nữa, không bao giờ uống nữa!"
Điện thoại di động của Hàn Dương đang phát lại cảnh quay đêm qua - sau khi họ trở về chung cư – Cố Noãn say rượu điên cuồng gọi Hàn Dương là "con trai ngoan", lăn lộn xuống đất, bắt Hàn Dương phải gọi mình là "Ba".
Hàn Dương không gọi, cậu liền uy hiếp Hàn Dương: "Ba muốn đứng nhảy ở trên giường!"
Hàn Dương lập tức khựng lại, không hiểu đây là kiểu uy hiếp gì, đáp: "Được rồi, em nhảy đi."
Vì vậy, đầu óc Cố Noãn trở nên mơ màng, ngay lập tức đứng trên gối, hô to một tiếng: "Music!" Sau đó, cậu hào hứng, nhảy điệu múa thỏ mẫu giáo, còn trưng ra một khuôn mặt tươi cười rất dễ thương rồi xoay xoay lắc lắc cái mông thỏ.
Đây chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố thị!
Nếu Cố Viễn Sâm xem video này, e rằng hắn sẽ trục xuất Cố Noãn ra khỏi Cố gia.
Tuy nhiên, vì sự cưng chiều của Cố Viễn Sâm dành cho Cố Noãn, trước tiên hắn sẽ yêu cầu Hàn Dương sao chép đoạn video này, sau đó sẽ đuổi Cố Noãn ra khỏi nhà trong một phút, chỉ một phút này thôi.
.....
Hàn Dương tắt video đang phát liên tục trên điện thoại, nghiêm trang quay lại: "Đây là lần thứ hai anh làm con trai của em rồi, tiểu Cố tổng."
Nói thì nói vậy, nhưng trong đầu Hàn Dương đều là vũ điệu con thỏ nhỏ của Cố Noãn, nhìn sao cũng không thấy đủ.
Dù sao thì khi họ quen biết nhau, Cố Noãn đã học lớp một, cậu căn bản sẽ không nhảy điệu này ở trước mặt Hàn Dương.
Hàn Dương làm sao có thể cam lòng xóa một hình ảnh trân quý như vậy? Anh còn dự định biến cái video này này thành bảo vật gia truyền kìa.
"Em sai rồi anh ơi, em sai rồi!"
"Anh nghĩ em không sai."
"Anh ơi, xóa đi..."
"Không xóa."
Cố Noãn mất mặt chết đi được, vì để xóa cái video này, cậu sẽ không từ thủ đoạn nào.
Đột nhiên cậu nhanh trí, suy nghĩ ra một ý đồ xấu, đặc biệt chân thành nói: "Anh ơi, nếu anh xóa cái video này thì anh muốn em làm gì cũng được, thật đó!"
Hàn Dương thu tay đang cầm điện thoại lại, thoải mái một chút.
"Cái gì cũng có thể?"
"Đương nhiên!" Cố Noãn dụ dỗ từng bước, bỏ qua những thứ khác, "Anh, trước đây không phải anh luôn muốn em mặc quần lót dâu tây sao? Em sẽ mặc.
Bây giờ em liền mặc được không?"
"Ở đây không có quần lót dâu tây." Hàn Dương không ngốc.
"Vậy thì em sẽ mua liền, để người ta giao hàng đến, có được không?"
Hàn Dương cân nhắc trong chốc lát, nghĩ được và mất: "Em chỉ mặc đồ lót dâu tây một lần?"
"Vậy, vậy còn chưa được?"
"Chỉ mặc một lần mà muốn anh xóa video, anh sẽ thiệt thòi, không thành giao." Cố Noãn say rượu nhảy vũ điệu con thỏ, thật đáng yêu, hấp dẫn hơn cả đồ lót dâu tây.
Hàn Dương không giống như Cố Noãn trong lúc có hành vi xây tổ, anh sẽ không nỡ buông tha chỉ một chiếc quần lót.
Cố Noãn mặt đầy đau khổ, cố gắng thương lượng các điều khoản với Hàn Dương, vừa nói vừa muốn nhân cơ hội giật lấy điện thoại trong tay anh nhưng không được.
Nhiều lần như vậy, một buổi sáng đã trôi qua.
Cái gọi là chân thành lại linh, sự kiên trì của Cố Noãn có lẽ đã khiến Hàn Dương cảm động.
Hàn Dương giả vờ thỏa hiệp, kéo dài giọng điệu: "Trừ khi—"
"Anh nói đi!"
"Mỗi ngày em đều phải mặc quần lót dâu tây."
"?"
Hàn Dương nói thẳng ra anh không muốn xóa video, nếu quả thật cậu muốn anh xóa, vậy thì cậu phải mặc quần lót dâu tây liên tục trong vòng một năm, đây mới cái giá đáng để trao đổi.
Tưởng rằng Cố Noãn sẽ từ chối, nhưng không ngờ, sau khi im lặng gần mười phút, Cố Noãn chậm rãi gật đầu đồng ý trong sự xấu hổ không thể giải thích được.
Sáng hôm đó, Hàn Dương nóng lòng muốn đặt hàng trên Internet đủ loại quần lót dâu tây với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Có kiểu dễ thương, cũng có kiểu sexy, anh thực sự phải giúp Cố Noãn mua đồ lót mới có thể mặc không trùng lặp trong một năm.
Những điều mà trước đây anh không dám nhìn và không dám làm, nhưng sau khi yêu vào thì cái gì anh cũng dám.
Cố Noãn khóc không ra nước mắt, có chết cũng phải tự gánh lấy hậu quả.
Thật tiếc khi phong ba đồ lót vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, hai người họ lại trở về sự bận rộn của riêng mình.
Trong vài tháng tiếp theo, họ lại tiếp tục cuộc sống yêu đương cùng nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, quần lót dâu tây thỉnh thoảng trở thành thứ sắc tình trong những lần gặp gỡ ngắn ngủi.
Hàn Dương tiếp tục chạy lịch trình, điểm khác biệt là lần này anh có người đại diện riêng và một chiếc xe bảo mẫu độc nhất vô nhị.
Nếu không phải vì Hàn Dương liên tục từ chối, Lão Lương đã chuẩn bị cho anh những đãi ngộ của siêu sao, cao gấp mấy lần Hà Vân Sở.
Hà Vân Sở thỉnh thoảng từ đoàn phim trở về công ty, nhìn thấy trận chiến này không khỏi thắc mắc, còn tưởng rằng Lão Lương uống thuốc hết hạn, chấn chỉnh toàn bộ?
Đột nhiên, Hà Vân Sở nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng gọi điện thoại cho Hàn Dương đang chuẩn bị rời khỏi công ty.
Y lôi kéo Hàn Dương đến một góc khuất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Chẳng lẽ cậu...cái kia sao?"
"Cái nào?"
"Không, không phải Lương tổng chỉ thích Omega thôi sao?"
Hà Vân Sở không nói nên lời, không thể tưởng tượng được hai người Alpha cao lớn và cường tráng sẽ ám