Chuyện tốt khó làm, tất cả xe đều bị chặn ở ngoài cảnh khu, phía trước không cho đi.
Trương Nghiêm xuống xe hỏi mới biết phía trước có một vụ tai nạn xe hơi.
Anh ta vội vàng quay lại và nói với Cố Noãn, "Thiếu gia, xem ra chỉ có thể đi từ cửa sau vào.
Cậu đừng lo lắng, chỉ mất hơn mười phút lái là tới nơi."
Cố Noãn đã kiểm tra tuyến đường và thời gian, nếu đi đường vòng và đi bằng cửa sau, Cố Noãn có thể sẽ phải đi bộ từ 20 đến 30 phút mới đến chỗ kiểm vé rồi mới đến được địa điểm quay phim của Hàn Dương.
Cậu nhìn đồng hồ, thật là không xong.
Cậu nghe nói có một diễn viên rất nổi tiếng đóng cùng Hàn Dương được rất nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt theo đến đây.
Nếu Cố Noãn đến muộn, cậu sẽ không thể chen vào để chụp ảnh.
Đúng lúc cậu đang vội, cậu lại tìm ra cách.
Nói đến cũng trùng hợp, chỗ này cố tình có một bức tường, bức tường này lại cố tình có một lối vào cực kỳ thích hợp.
Cố Noãn xuống xe ngay lập tức, mang theo đồ nghề: "Anh Từ, anh tìm chỗ đậu xe, chúng ta từ đó đi vào, đi bộ 15 phút nữa là tới nơi."
Tô Mộc không tìm được chỗ đi, ngây ngô hỏi: "Ở đâu?"
Cố Noãn đã chỉ chính xác một vị trí và nói, "Đó."
Tô Mộc nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm được chỗ cậu nói, ngây ngốc hỏi: "Đến cùng là ở đâu?"
Vẫn là Trương Nghiêm do dự một chút, lễ phép hỏi: "Thiếu gia, cậu nói, là cái...lỗ chó kia sao?"
Bốn giờ sáng, một cơn gió thổi qua, là gió lạnh.
Tô Mộc là người đầu tiên đứng lên chống lại cậu, tận tình khuyên nhủ: "Cố Noãn, cậu là người thừa kế của tập đoàn Cố thị đó! Cậu, cậu chui lỗ chó sao? Cậu có xứng đáng với công lao bồi dưỡng của chú Quý và chú Cố sao?"
Trương Tự đứng một bên cũng thận trọng nhắc nhở: "Thiếu gia, chuyện này không thích hợp..."
Cố Noãn lo lắng cảm nhận được sự phản kháng của mọi người đối với lỗ chó, nhưng cậu thực sự không muốn lãng phí một phút giây để có thể sớm nhìn thấy Hàn Dương và cho Hàn Dương mặt mũi.
Dù sao đây cũng là ở H.
quốc, không có tay săn ảnh nào chụp được cậu cả và cũng không ai nhận ra cậu là tiểu Cố tổng của tập đoàn Cố gia.
Sau khi xem xét cẩn thận, Cố Noãn nói với họ: "Như vậy thì..."
Ba người cẩn thận nghe cậu nói.
Cố Noãn nói: "Em chui lỗ chó đi vào, các anh đi vào từ cửa sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây." Cố Noãn lấy ra một bản đồ của điểm tham quan và vẽ một vòng tròn tại vị trí quay phim của Hàn Dương, "Em sẽ vào trước chiếm chỗ.
Bất quá...lúc các anh đến phỏng chừng sẽ không chen vào được, nhưng các anh phải nghe khẩu hiệu của em, lúc em giơ gậy cổ vũ lên, các anh cũng phải giơ lên, sau đó hô khẩu hiệu!"
Còn cậu thì sẽ vừa hô vừa dùng cái máy SLR này chụp ảnh.
Ba người đều sững sờ, trong lòng luôn cảm thấy IQ hôm nay đã trở lại thời thơ ấu.
Cố Noãn nói xong, mặc kệ bọn họ có thể hiểu được hay không, cúi người chui lỗ chó trước.
"Tác tácg-"
Tô Mộc ngoài ý muốn chụp cảnh này, sau đó ngượng ngùng cười nhìn anh em nhà họ Trương: "Xin lỗi, điện thoại...tôi muốn quay."
Trương Nghiêm và Trương Tự đồng thanh: "Xóa."
Tô Mộc: "......"
Họ lặp lại một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc: "Mời cậu xóa những thứ bất lợi cho thiếu gia."
Tô Mộc không dám phản kháng, liền bí mật sao lưu trước khi xóa đi.
Cậu cất điện thoại, kèm theo vẻ mặt tươi cười: "Hai vị đại ca, chúng ta có đi từ cửa sau không?"
Trương Tự căn bản không muốn đi qua cửa sau, nói: "Chúng tôi sẽ cùng thiếu gia chui lỗ chó.
Nếu cậu muốn đi cửa sau, đây là chìa khóa xe."
Tô Mộc: "......"
Tô Mộc làm sao dám lái xe của họ, nên phải cắn răng chui lỗ chó với Cố Noãn.
Cũng may là không có ai ở đây, nếu không y không có mặt mũi nào gặp Lương Hiệt.
Sau muôn vàn gian khổ, cuối cùng Cố Noãn cũng đưa được ba "fan hâm mộ của Hàn Dương" đến cửa điểm quay.
Bên kia bức tường và cánh cửa, thỉnh thoảng lại có giọng của đạo truyền đến "Quay!".
Ngoài cửa có một vài nhân viên bảo an, họ dùng dây an toàn để chặn một lối đi dành riêng cho các diễn viên ra vào.
Rất nhiều người hâm mộ đã vây quanh ngoài dây an toàn, may mắn Trương Nghiêm và Trương Tự đều to cao, họ dễ dàng mở ra một đường nhỏ cho Cố Noãn.
Bốn người đều là Alpha hoặc Omega, cho dù họ đều đeo khẩu trang, thì họ vẫn đặc biệt nổi bật trong một nhóm người hâm mộ Beta.
Đặc biệt là mùi tin tức tố của Cố Noãn và Tô Mộc, quả thực có thể mở một cửa hàng bán hoa quả.
Hai anh em nhà họ Trương được Hàn Sâm nhiều lần dặn dò không được ảnh hưởng đến Cố Noãn, sáng sớm đã tiêm thuốc ức chế cực mạnh, trên người không có mùi tin tức tố rõ ràng.
Mặc dù Tô Mộc thích truy tinh, nhưng đây là lần đầu tiên y đuổi theo đến địa điểm quay phim.
Y hỏi Cố Noãn, "Hàn Dương sắp ra chưa?"
"Nhanh thôi, tối hôm qua anh ấy phải quay đêm, bây giờ đã hơn năm giờ sáng, nên trở về ngủ rồi." Cố Noãn thông qua điện thoại, biết rõ lịch trình của Hàn Dương.
Tô Mộc ngáp một cái: "Này, buồn ngủ quá, hiện tại chúng ta ở chỗ này chờ sao?"
Một Beta bên cạnh nghe được, cực kì khinh thường liếc nhìn y, như thể đang nhìn một kẻ cục mịch.
Hơn nữa, nhìn thấy cây gậy cổ vũ trong tay Tô Mộc, người đó càng chắc chắn rằng bọn họ chính là người nhà quê.
Hắn hỏi: "Các người là fan của Hàn Dương?"
Tô Mộc còn tưởng Beta này là người H.
quốc, vừa nghe đến cùng ngôn ngữ, lập tức "đáp lễ": "Đoán đi."
"...Các người viết trên gậy cổ vũ."
"Vậy thì hỏi cái rắm gì?"
Beta khá là không nói nên lời: "Anh trai nhà các người khá đỉnh đó, nhiều ngày như vậy mà chỉ có các người ở chỗ này."
Tô Mộc không thể chịu được người khác khiêu khích, chỉ dăm ba câu đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của y.
Y phớt lờ Beta đó, đột nhiên nâng gậy cổ vũ trong tay lên vung vẫy.
Cho dù