Hai ngày liên tiếp, Cố Noãn và Tô Mộc đã có một khoảng thời gian chơi đùa cực kì vui vẻ.
Cố Noãn đưa Tô Mộc đi nhiều nơi mà cậu thấy thú vị, đồng thời kể cho Tô Mộc nghe rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu của mình và Hàn Dương ở H.
quốc.
Tô Mộc cắn cây kem trong tay, nghe tai này lọt tai kia.
Suốt thời gian qua, Trương Nghiêm và Trương Tự vẫn đi cùng hai người, trên tay họ mang theo rất nhiều túi mua sắm, đó đều là quà mà Cố Noãn và Tô Mộc mang về cho gia đình.
Lúc đầu, khi Trương Nghiêm bảo Tô Mộc đưa cái túi trong tay y cho hắn, Tô Mộc còn không dám.
Trương Nghiêm giải thích: "Cậu Tô, đây là công việc của tôi."
"Việc của anh là giúp chúng tôi xách đồ?" Tô Mộc thấy hắn rất kiên trì, cẩn thận giao lại, "Vệ sĩ còn giúp xách túi sao?"
Trương Nghiêm trịnh trọng nói: "Được xách túi cho thiếu gia và các bạn của thiếu gia là vinh hạnh của tôi."
Nghe không giống đùa giỡn.
Tô Mộc ngượng ngùng cười cười, nhân lúc đi vào phòng vệ sinh, y kéo Cố Noãn, nhỏ giọng nói: "Cậu bảo bọn họ trở về được không? Đừng tiếp tục đi theo chúng ta nữa."
"Ông ngoại tớ ở đây có rất nhiều đối thủ, có họ đi cùng sẽ an toàn hơn, không có nguy hiểm." Cố Noãn thản nhiên dao động y một câu, bảo y cứ xem như không nhìn thấy Trương Nghiêm và Trương Tự.
Nếu hai người này không đi cùng bọn họ thì chiếu theo tính tình nghiêm khắc đa nghi của Hàn Sâm, sợ rằng ông ở nhà sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Tô Mộc "hồi hộp" trong lòng: "Nguy, nguy, nguy hiểm?!" Y nuốt nước bọt, "Nguy hiểm gì, chẳng lẽ giống như trong phim có đấu súng?"
Cố Noãn lừa y: "Có thể."
Tô Mộc há to miệng, không hỏi cái gì nữa.
Y quy củ, an phận đi theo hai anh em nhà họ Trương, ba bước liền lùi một bước, chỉ sợ lạc đàn.
Thỉnh thoảng, y còn gửi tin nhắn cho Lương Hiệt: [Anh từng trải qua cuộc đấu súng chưa nào chưa?]
Lương Hiệt: [?]
Lương Hiệt: [Em đang ở đâu? ]
Lương Hiệt trực tiếp gọi điện thoại đến, không nói hai lời: "Em đang ở đâu? Anh trai anh đang đi công tác ở H quốc.
Anh sẽ nhờ anh ấy đến đón em và đưa em về nước."
Tô Mộc không ngờ Lương Hiệt sẽ gọi tới, đỏ mặt nghe giọng nói lo lắng của người kia dành cho mình, trong lòng cảm động vô cùng: "Không có, không có, em không sao! Em nói đùa với anh thôi, thật đấy!"
Lương Hiệt: "...Tô Mộc, đừng dọa anh, anh sẽ rất lo cho em."
Tô Mộc dùng mũi chân đá vào viên sỏi bên đường, bị một câu "lo lắng" của Lương Hiệt dỗ dành, cong khóe miệng nói: "Thật ra thì em không lo lắng cho anh, chỉ là em nhớ anh thôi..."
Muốn trở về kẹp xe lăn của anh lại.
......!
Chờ cúp máy, Tô Mộc xoay người.
Cố Noãn và hai anh em họ Trương mỗi người đang ôm một gói bỏng ngô, nhìn y giống như đang xem cuộc vui.
Cuối cùng, Cố Noãn vỗ tay khen ngợi: "Ngọt quá! Ngọt quá! Trở về thì kẹp xe lăn!"
Hai anh em họ Trương thuận theo cậu nghịch ngợm, cùng nhau vỗ tay.
Tô Mộc chửi thề trong lòng, trực tiếp nói: "Tôi thấy các anh thật sự chiều hư Cố Noãn rồi!" Sau đó, y mới nhận ra mình đã nói một câu cực kỳ Mary Sue (*).
Nhưng nghĩ lại, câu này rơi trên người Cố Noãn, cũng không có gì sai cả...!
(*) Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.
Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.
Buổi tối về đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ Tô Mộc đã lăn ra ngủ, dù có dư thừa sức lực đến đâu thì cũng bị sự nhiệt huyết du lịch và nỗi sợ hãi "đấu súng" đánh bại.
Cố Noãn không buồn ngủ, cậu ngồi vào bàn mở máy tính xách tay và chuyển những bức ảnh chụp hôm kia vào máy.
Lúc này cậu mới phát hiện mọi bức ảnh cậu chụp đều bị mờ.
Một bức duy nhất rõ ràng là lúc Hàn Dương nhìn về hướng bọn họ.
Cố Noãn phóng to, tỉ mỉ nhìn, phát hiện trong bức ảnh, đôi mắt của Hàn Dương mang theo bất đắc dĩ và vui mừng.
Và bóng đen trong mắt anh lại là chính cậu đang cầm máy SLR.
Cố Noãn vốn cho rằng mình đã ngụy trang đủ tốt, nhưng không ngờ lại bị Hàn Dương nhìn thấu trong nháy mắt.
Cậu không hề khó chịu, trái lại trong lòng lại dâng trào một cảm giác ngọt ngào.
Cậu nghĩ: Anh thích mình quá, nhìn thoáng qua đã nhận ra mình rồi.
Đồng hồ ở góc trên bên phải của máy tính hiển thị 11 giờ đêm, Cố Noãn lén lút đóng màn hình.
Cậu nhặt áo khoác lên, rón rén mở cửa, liếc nhìn lại Tô Mộc đang ngủ như heo chết trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngoài cửa, một người hầu dường như đã đợi rất lâu, nhìn thấy cậu bước ra, người hầu lễ phép nói: "Thiếu gia, phòng ngủ của đại thiếu gia đã được dọn dẹp sạch sẽ."
"Vâng, vất vả cho chị rồi." Cố Noãn bước nhanh xuống lầu, đi tới sân trước của biệt thự.
Gió đêm lạnh buốt chẳng khác gì mùa đông sâu thẳm, cánh cổng biệt thự vẫn luôn đóng chặt.
Một vệ sĩ dò hỏi Cố Noãn mấy lần,