Hàn Vĩnh Niên chết trong một đêm mưa, lão chống cây gậy, kéo lê bước chân của mình, đánh một gậy khiến người trông chừng lão ngất xỉu.
Lão một đường xóc nảy, vượt núi băng đèo, cố gắng ra khỏi núi bằng đôi chân tàn phế của mình.
Tâm tư của lão là gì, không ai không biết.
Lão sớm biết mình còn sống không được bao lâu nữa, lão muốn báo thù Hàn Dương, muốn lôi Hàn Dương chết cùng.
Khi đang đi xuống sườn đồi, lão lao thẳng xuống, đập đầu vào tảng đá, chết ngay tại chỗ.
Nhắc đến cũng khéo, con đường nơi lão xảy ra tai nạn lại chính là đoạn đường mà năm xưa Lý Lệ bị lão lăng mạ.
Cũng đồng dạng là đêm khuya, cũng đồng dạng là bốn bề vắng lặng.
Khi Lý trưởng thôn và Hàn Dương nói đến chuyện này, giọng ông đã khản đặc, hiển nhiên là vì bận rộn cả đêm để tìm kiếm Hàn Vĩnh Niên.
Ông nhẹ nhàng thuyết phục: "Cậu bé, người cũng chết rồi, cậu về thắp hương cho ba cậu đi.
Tốt hay xấu gì hắn cũng đã...xuống địa ngục."
Tuy nói, chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì cũng đừng khuyên người ta tử tế.
Nhưng trưởng thôn Lý dù sao cũng đã sống lâu trong núi, tư tưởng vẫn còn bảo thủ: "Không cần nói tha thứ cho hắn hay không, cậu bé, cậu hãy xem như vì mình mà tích thiện, thắp một nén hương, lạy hai lạy, cắt đứt quan hệ cha con đời này.
Tiễn hắn đoạn đường cuối cùng."
Nhưng Hàn Dương không có tình cảm gì với Hàn Vĩnh Niên, nếu phải nói là có thì chỉ có thể là sợ hãi và hận thù.
Hàn Dương không đáp, một lúc lâu sau mới trả lời: "Tôi bận công việc không có thời gian về.
Mọi chi phí tang lễ của Hàn Vĩnh Niên, tôi sẽ gửi vào thẻ của bác."
"Cậu bé, cậu..."
"Làm phiền bác nhiều rồi."
Hàn Dương cúp điện thoại.
Cố Noãn bất giác bước tới, nắm lấy tay Hàn Dương, trong lòng trở nên căng thẳng.
Hàn Dương lập tức hoàn hồn, theo bản năng dùng trái tay nắm chặt tay Cố Noãn, có chút dùng sức, lòng bàn tay anh lạnh lẽo.
Hàn Dương nói: "Anh không sao."
Hàn Dương ngay lập tức nói chuyện này với Quý Mạc và Cố Viễn Sâm.
Quý Mạc biết Hàn Dương không muốn quay trở lại, nhưng y cũng hiểu rằng nếu anh không quay lại, chung quy có nhiều chuyện sẽ không thỏa đáng.
Y suy nghĩ một lúc: "Chú sẽ mang mấy người đi đến đó xử lý một chút.
Tuy nói bên đó lạc hậu, tin tức không thông, không có mấy người biết cháu là minh tinh, nhưng còn tương lai thì sao?"
"Chú Quý, cháu không sợ chuyện này."
"Biết cháu không sợ." Quý Mạc vỗ vỗ vai Hàn Dương, cân nhắc một hồi rồi nói tiếp, "Hàn Dương, cho dù chúng ta có bằng chứng hắn đã bạo hành cháu, chúng ta vẫn phải chuẩn bị mọi thứ.
Ai biết được một lúc nào đó trong tương lai, truyền thông sẽ viết về cháu như thế nào? Bịa đặt những chuyện liên quan đến cháu ra sao? Hoặc là...làm thế nào để khiến cho cháu nhớ lại chuyện xưa nên vứt đi này?"
Một khi sự tình bắt đầu lên men, nhất định sẽ có thương tổn.
Không phải là thương tổn từ dư luận, cũng không phải là thương tổn từ những lời ác ý trên mạng, mà là thương tổn từ bóng ma trong lòng Hàn Dương.
Quý Mạc không hy vọng một ngày nào đó, những tin tức tầm phào này sẽ đào sâu nỗi đau thời thơ ấu của Hàn Dương.
Y hy vọng dùng cái chết của Hàn Vĩnh Niên như một điểm kết thúc và để quá khứ mãi mãi trở thành quá khứ.
"Chuyện này để chú và chú Cố của cháu xử lý, chúng ta sẽ xử lý thỏa đáng, cháu không phải lo lắng về nó nữa."
"Chú Quý..."
Quý Mạc ngắt lời anh, chân thành nói: "Hàn Dương, chú thật sự rất mong cháu có thể thử dựa vào chúng ta một lần."
Một câu này, có rất nhiều ý nghĩa.
Vì vậy, trái tim Hàn Dương hoảng hốt, lời nói trong cổ họng nghẹn lại, nhiều lần nuốt xuống.
Phân lượng lời nói này của Quý Mạc, nếu Hàn Dương lại từ chối, sẽ khiến người tổn thương.
Anh im lặng hồi lâu, Quý Mạc cũng đợi anh thật lâu, cuối cùng Hàn Dương hỏi y: "Chú định làm gì?"
"Cháu không cần phải hỏi, cũng đừng xen vào nữa." Quý Mạc không nói anh biết, y chỉ trả lời, "Hàn Vĩnh Niên đã chết.
Từ nay, cơn ác mộng của cháu đã kết thúc."
Hàn Dương hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu.
Hóa ra bao năm qua Quý Mạc luôn biết rất nhiều chuyện.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hàn Dương nhận được cuộc gọi cuối cùng từ Lý trưởng thôn.
Đầu dây bên kia, Lý trưởng thôn cảm thán: "Cậu bé, cậu đã gặp được một gia đình rất tốt.
Đây là phúc khí của cậu.
Họ nguyện ý vì cậu chi rất nhiều tiền, nguyện ý lo lắng cho cậu, cậu phải biết quý trọng.
Từ nay về sau, không cần liên lạc với chúng tôi ở đây nữa, chúng tôi cũng xem như trong thôn này chưa từng có cậu.
Cậu là cậu, không phải người của thôn này đi ra! Tro cốt của ba cậu, bọn họ đã mang đi rồi, mang đi đâu...tôi không biết.
Sau này cậu phải sống cho thật tốt..."
Nói xong, Lý trưởng thôn im lặng cúp điện thoại.
Hàn Dương nhất thời không phản ứng được, anh nhịn không được hỏi Quý Mạc.
Nhìn thấy anh thật sự muốn biết, Quý Mạc nói một nửa, giấu một nửa, hời hợt nói: "Bỏ ra ít tiền xem như phí bịt miệng, còn sắp xếp công việc cho họ.
Mọi người đều là người đàng hoàng, hai năm qua họ cũng giúp đỡ cháu, chú sẽ không bạc đãi họ."
Quý Mạc cười nói, "Yên tâm đi."
Tuy nhiên, như Quý Mạc đã nói, cái chết của Hàn Vĩnh Niên giống như một dấu chấm hết cho cơn ác mộng của Hàn Dương.
Lúc nửa đêm anh nằm mơ tỉnh lại, nhưng lần này không phải bị sợ hãi làm tỉnh nữa.
Anh tự nhiên mở mắt ra, trong lòng bình thản như nước, nhưng dường như lại ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt, đè nén trong sự ngụy trang của yên lặng, càng ngày càng tăng nhanh.
Ngơ ngác——
Anh mơ thấy khi anh ba tuổi, Hàn Vĩnh Niên trói anh trong sân một ngày một đêm chỉ vì lão tức giận; anh mơ thấy anh lên bốn, Hàn Vĩnh Niên một cước đá anh ngã vào một thanh củi cứng trong đống lửa; anh mơ thấy khi anh năm tuổi, Hàn Vĩnh Niên thô lỗ ấn đầu anh vào vại nước; anh mơ thấy anh lên sáu, Hàn Vĩnh Niên cầm bình rượu vỡ, đâm vào sau gáy của anh, khuôn mặt hung tợn mà nói: "Thu hồi tin tức tố của mày lại, mày là cái thứ khiến người ta buồn nôn, mày và con mẹ kỹ nữ của mày giống y như nhau, đều khiến người ta buồn nôn!"
Nhưng lúc đó anh không biết mẹ mình là người như thế nào, chỉ biết đó là người mà Hàn Vĩnh Niên cực kỳ ghét hận, lúc nào cũng đi bêu xấu.
Có lẽ, bà cũng giống như anh, chỉ là một con bọ đáng thương.
Năm bảy tuổi, Hàn Dương cuối cùng cũng gặp được Lý Lệ.
Lý Lệ không đổi sắc mặt nhìn anh, trong mắt không có một tia cảm xúc, nếu có thì cũng chỉ là cảm giác xa cách sâu sắc và sự ghê tởm không thể giải thích được.
Bà nói: "Ai cũng nói mày là trách nhiệm của tao, nhưng dựa vào cái gì mà mày lại là trách nhiệm của tao? Lúc trước tất cả bọn họ đều ép tao sinh mày ra, nhưng bây giờ bọn họ ai cũng từ chối mày."
Bà nói: "Mày không phải là con của tao, tao không có đứa con nào cả."
Chuyện này không phải bà tự nguyện, năm đó tất cả mọi người đều ép buộc bà.
Ép buộc bà phải khuất phục, ép buộc bà phải chấp nhận, ép buộc bà phải từ bỏ chính mình.
Cuối cùng bà rốt cuộc cũng thu hết can đảm, bỏ chạy thật xa.
Nhưng huyết thống là thứ kỳ lạ, hai năm đầu sau khi chạy trốn khỏi núi, nửa đêm bà vẫn luôn mơ thấy Hàn Dương vẫn còn nằm trong tã lót, nhăn lại khuôn mặt tội nghiệp mà khóc "Oa oa", giống như bà không có chỗ dung thân.
Mặt ngoài bà vô cùng chán ghét Hàn Dương, lúc đối mặt luôn buông lời ác.
Nhưng nửa đêm bà lại ngồi một mình bên cửa sổ, che mặt gào khóc.
Thậm chí, bà còn muốn tự tử để kết thúc một cuộc đời hoang đường này.
Ai sống cũng không dễ dàng.
Hàn Dương đã mơ thấy Lý Lệ