Sau khi chạy ra được khỏi nhà, Lục Y Y mang theo chiếc vòng mà trước đây mẹ tặng.
Đây là chiếc vòng mà trước khi đi mẹ đã lén đặt bên cạnh cô, trong mặt dây chuyền còn có một tấm ảnh của cô.
Y Y cười vui vẻ nhét chiếc vòng vào trong túi rồi nhảy chân sáo bước đi, đột nhiên bụi cây bên kia truyền đến tiếng động lạ, cô liền nhanh nhẹn nấp vào, im lặng quan sát tình hình.
Thấy có vẻ an toàn cô liền thở phào, không ngờ từ phía sau có một cánh tay bịt lấy miệng Lục Y Y, lôi cô vào trong một góc khuất.
“ưm ưm…”
Cô bé nhỏ khoảng năm tuổi, người tròn xoe như cục bông, làn da trắng như thiên sứ, đôi mắt ngấn lệ trong veo.
Đó là những đánh giá cơ bản của anh khi nhìn bé gái trước mặt.
“Suỵt”
Anh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, con bé liền nín khóc, điều này khiến anh rất hài lòng.
Phía bên kia phát ra tiếng bước chân dồn dập, tiếng người náo loạn, dường như đang tìm kiếm gì đó, ở bụi cây này hai người căng thẳng như thể không cả dám thở.
Vài phút sau tiếng người thưa dần, rồi dần biến mất, họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Cô bé, sao em lại ở đây một mình?”
Lục Y Y nhìn người trước mặt, mắt tròn xoe.
“Em chạy trốn, nếu không dì sẽ bắt nạt em”
Anh khẽ cau mày, dì?
Đúng là kiểu nói chuyện của bọn nhóc con, chẳng có đầu có đuôi gì cả.
Anh chẳng bận tâm, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi chuẩn bị bước đi, liền bị cô bé kia kéo lại.
“Máu”
“Hả?”
“Anh chảy máu rồi kìa”
Cô bé một mực lôi anh ngồi xuống, khiến anh có chút bực mình, đúng là phường phiền phức, đáng lẽ không nên cứu thì hơn.
Vậy mà anh liền sững người khi nhìn cô bé xé váy của mình băng bó vết thương nhỏ bằng hạt đậu trên tay anh.
Đúng là trẻ con, ngốc nghếch đơn thuần.
“Anh ơi sao đám người kia lại muốn bắt anh vậy?”
“Anh ơi sao anh lại chảy máu vậy?”
“Anh ơi lúc nãy sao anh lại cứu em?”
“Anh ơi.
.
?”
Sở Tử Phong kìm nén nhíu chặt mày, phát phiền mất thôi, đột nhiên trong cơn tức giận lại muốn trêu đùa con thỏ con này một chút.
“Em sai rồi, anh và họ là cùng một bọn”
Sắc mặt cô bé có chút thay đổi, nhìn anh tròn xoe mắt.
“Anh ở đây là để bắt em, không phải để cứu em”
Lục Y Y bĩu môi, cô lại chú tâm băng bó nốt vết thương, cuộn nhiều đến nỗi tay anh to như quả bí luôn rồi.
Tử Phong bất lực: “Em không sợ anh à?”
“Anh là người tốt mà”
Lục Y Y nhìn anh một cái, lại chăm chú buộc nơ.
“Sao em lại khẳng định anh là người tốt”
Cô bé không trả lời ngay, buộc xong nơ còn tán thưởng mình thật giỏi, sau đó đứng dậy nhìn anh tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Vì anh đẹp trai đó”
Không khí cũng trở lên im lặng.
Sở Tử Phong ngơ ngác, sau đó liền bật cười một tràng dài, cười đến chảy cả nước mắt.
“Haha.
.
được rồi.
.
anh thua.
.
haha”
Sau khi đã bình tĩnh, Sở Tử Phong liền dò hỏi thông tin của cô bé để có thể đưa cô về nhà.
…
“Tiểu Y Nhi, Tiểu Y Nhi của ba”
Lục Hạo thấy con gái ở về, cảm động đến rơi nước mắt, Hạ Nghinh thấy con về cũng vui đến không nói thành lời nhưng lại không dám tiến tới.
Anh ôm con gái trong lòng liền bị Y Nhi bé nhỏ đẩy ra, cô bé thoắt cái quay lưng ôm lấy chân Sở Tử Phong.
“Hứ”
Tử Phong cau mày nhấc con bé lên.
“Đây là thái độ gì?”
Lục Y Y giãy giụa khóc oà lên.
“Dì bắt nạt Y Y, Y Y không muốn ở với dì đâu”
Lục Hạo có chút bất ngờ với cử chỉ hành động của Sở Tử Phong, song lại bất lực nhìn con gái.
Tử Phong nhìn cô bé đầy lạnh nhạt, anh thường không thích những đứa trẻ không biết điều.
“Vậy dì đã làm gì em?”
Lục Y Y nghe đến đây liền khựng lại.
Đúng là dì chưa hề bắt nạt Y Y, nhưng mà mọi người nói như vậy, họ nói dì Hạ Nghinh không phải mẹ ruột cô nên nhất định sẽ bắt nạt cô.
Thấy thái độ của cô bé Sở Tử Phong dường như đoán ra được câu trả lời, cậu ghét bỏ đặt cô bé xuống đất.
“Em đúng thật là không biết điều, có nhiều người ngoài kia còn chẳng có nổi một cái nhà để về đâu”
Lục Y Y ngừng