“Nếu Tiểu Y hoàn thành xong khoá huấn luyện thì tôi sẽ trở về, có được không?”
Lục Y Y nức nở, Sở Tử Phong đúng là lão cáo già khốn nạn, hoàn thành khoá huấn luyện của hắn có thể trong ngày một ngày hai được sao? Ít thì một năm nhiều cũng phải ba năm, hắn nói thế là để có thể thoải mái chơi bời với phụ nữ chứ gì?
Sở Tử Phong nghe tiếng khóc của cô mà lòng như trùng xuống, hắn lần đầu tiên không biết làm sao để dỗ dành cô, chỉ đành cho cô một lời hứa.
“Vậy tôi hứa chỉ cần tôi xong việc trở về sẽ lập tức hỏi cưới em, như thế Sở phu nhân sẽ không lo tôi quan tâm nữ sắc bên ngoài nữa được chứ?”
“Ai mà thèm cưới chú!”
Lục Y Y toan cúp máy, nhưng cô có chút nuối tiếc, cô còn muốn nghe giọng hắn thêm một chút.
Nghe tiếng Sở Tử Phong phì cười lòng cô cũng có chút dễ chịu, hắn nhẹ nhàng nói với cô.
“Được rồi, hứa cũng đã hứa rồi, bà Sở đã yên tâm tin tưởng tôi chưa?”
Người nào đó ngại ngùng nói lớn.
“Ai thèm làm bà Sở của chú!”
Ha a!
Làm sao đây?!
Lục Y Y của hắn làm hắn sốt ruột đến phát điên rồi, vợ hắn đáng yêu chết mất.
…
Sở Tử Phong mỉm cười, nghe thấy tiếng thở đều đều của vợ nhỏ thì vô cùng an tâm, chắc giờ cô vợ của hắn đã ngủ ngon mơ về hắn rồi cũng nên.
Giờ chắc cũng là buổi đêm bên đó rồi, hắn tủm tỉm tắt máy, sau đó Trì Húc liền bước vào.
“Lão đại!”
Sở Tử Phong khẽ gật đầu, khuôn mặt trở lại vẻ nhàn nhạt chỉ còn chút ý cười, hắn lau vết máu dính trên tay.
“Lại bẩn rồi”
Trì Húc nhìn nộ khí nhóm lên trên người hắn thì khẽ cúi đầu.
“Bên phía Phi Trì đã giải quyết xong đám đàn em của Ân Thừa Vũ, tuy vậy vẫn cần anh ra mặt một lần”
Hắn mệt mỏi ngửa cổ ra đằng sau, trên miệng nhả ra một làn khói thuốc, thể trạng mấy ngày nay của hắn suy sụp khá nhiều rồi, cho nên tâm trạng cũng đang rất không tốt.
Nếu không phải có Tiểu Y Y xoa dịu thì chắc hắn phát điên mất thôi.
Sở Tử Phong đứng dậy, khom người dập tắt điếu thuốc, Trì Húc liền cúi đầu chờ hắn đi trước.
Cuối cùng thì cũng đi đến nơi cần đến rồi, Sở Tử Phong khẽ híp mắt nhìn tên nhóc đang quỳ dưới đất, giữa những vũng máu nhìn hắn thảm thiết đến lạ, những giọt máu từ trên chán lăn xuống đôi mắt cười đã quyến rũ biết bao nữ sinh.
“Không ở lại trường quyến rũ mấy đứa nhóc đó nữa à?”
Dáng điệu cợt nhả trên mặt Sở Tử Phong hiện lên trong vài giây rồi lập tức đanh lại, hắn nở một nụ cười có chút ẩn ý, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế mà Phi Trì vừa mang tới.
Trong không khí lúc này chỉ có mùi máu tanh, tiếng Ân Thừa Vũ th ở dốc từng hồi, trên tay cậu ta bị trói bằng một sợi dây xích dài hai mét, khắp toàn thân đều là những vết thương chi chít.
Nhìn thấy tình cảnh này của cậu ta Sở Tử Phong vô cùng hài lòng.
“Có vẻ Ân gia chúng tôi đụng nhầm vào bảo bối của ngài rồi nhỉ”
Hắn bật cười, đưa mắt nhìn lên Phi Trì.
“Chưa cắt lưỡi cậu ta à?”
Đôi mắt Ân Thừa Vũ thoáng qua tia sợ sệt, dây sắt trên chân khẽ kêu lên một tiếng, nhìn thấy vẻ hoảng loạn này Sở Tử Phong tràn đầy sắc thái khinh