Rầm!!!
Phi Trì có chút sợ sệt nhìn Sở Tử Phong đang nổi giận phừng phừng.
“Cậu nói em ấy không từ chối, còn mỉm cười với anh ta?”
“Tôi nghĩ phu nhân cũng là vì phép lịch sự thôi”
Đáy mắt hắn hằn lên tia lửa, chiếc ghế bị Sở Tử Phong quật đi thảm thiết nằm trên mặt đất, cậu thầm thở phào trong lòng, may mà gần hắn là cái ghế chứ không phải cậu.
“Đặt cho tôi một vé máy bay!”
Phi Trì gật đầu rồi nhanh chóng chuồn đi, trong lòng thầm than thở.
Nếu sau này Lục Y Y có người khác, có lẽ Sở Tử Phong phát điên mất.
Căn phòng sau khi Phi Trì rời đi thì liền yên ắng, Sở Tử Phong chống tay lên trán, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ tức giận.
“Lục Y Y, em đây là được nuông chiều quá hoá hư rồi!!”
…
Lục Y Y vắt chân, khẽ đưa người để phô diễn hết đường cong của cơ thể, trên người cô là một chiếc đầm body bó sát màu đỏ, thiết kế có phần cá tính, những lọn tóc xoăn nhè nhẹ xoã trên vai, điểm lên trên người là những viên pha lê nhỏ chỉ bằng hạt gạo.
Lục Y Y càng lớn càng trở lên quyến rũ, đây là điều mà ai cũng công nhận.
Cô mỉm cười ranh ma, ngón tay nhỏ nhắn từ từ lướt trên vai người đối diện, sau đó men dần lên bờ môi, mỗi cử chỉ đều quyến rũ chết người.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Còn đang nhập tâm dùng lợi thế đôi mắt cuốn hút của mình thì liền bị gõ cho một phát.
“Không đạt!”
Ngay lập tức dáng vẻ quyến rũ vừa rồi trở lên ỉu xìu, cô bĩu môi nhảy xuống đất thay vì ngồi im trên bàn.
“Chị khó tính quá đi, em đã thực hành cả trăm lần rồi mà vẫn không đạt”
Những thử thách trước của khoá huấn luyện cô đều hoàn thành trót lọt, vốn còn tưởng rằng màn chơi cuối này sẽ là một phen đại chiến máu me đầm đìa, không ngờ chỉ là một khoá kĩ năng mềm.
Nói là kĩ năng mềm, mà toàn là chỉ học quyến rũ đàn ông!
Lục Y Y nhìn người con gái với thân hình vô cùng cuốn hút trước mắt, dáng vẻ vô cùng không can tâm.
Không ngờ khoá kĩ năng mềm này lại là thứ trói cô lâu nhất, may là kì thi cuối cấp đã hoàn thành xong nếu không cô bị bức chết mất.
“Ánh mắt của em chưa đạt”
Người phụ nữ lạnh nhạt ngồi xuống.
“Vậy như nào thì mới là đạt, quyến rũ vốn đâu có tiêu chuẩn, nếu như thực sự đối phương ấn tượng với ta thì chẳng cần quyến rũ họ cũng muốn có được ta”
Lục Y Y nhìn người phụ nữ đang nhàn nhạt hưởng trà mà phân tích, không ngờ một người vốn kiệm lời như cô ấy lại nhìn cô giảng giải.
“Đàn ông vốn là những động vật hoang dã, vậy em nghĩ làm thế nào để trở lên ấn tượng trước mặt những con mãnh thú ấy?”
Đôi mắt Lục Y Y đột nhiên loé sáng, cô mấp máy môi.
“ Trở thành con mồi ngon nhất!”
Nụ cười trên môi người phụ nữ dang rộng.
“Rất thông minh, thế nhưng không phải con mãnh thú nào cũng thích mồi ngon đâu, đôi khi thứ họ thích…”
Chén trà trên tay được đặt nhẹ xuống, cô ấy dừng một hồi rồi mỉm cười ranh mãnh.
“…chính là những con mồi dám chiến đấu với họ.
”
Lục Y Y còn chưa kịp phản ứng đã nghe cô ấy nói tiếp.
“Thế nên thứ ta cần làm là cho họ thấy, rằng ta đăng muốn ăn tươi nuốt sống đến phát điên!”
Sau đó người phụ nữ rời đi, vốn định để cô suy nghĩ thêm, không ngờ chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng nói.
“Vậy thì kiểu quyến rũ này khó cho em rồi, em không thể thực hành được!”
“Tại sao?”
Lục Y Y