Lục Y Y cau có ngồi xuống, cô rất muốn rời khỏi cái bầu không khí khó chịu này, nhưng cô sợ ba cô sẽ nể tình thân mà đồng ý cho họ ở lại.
Có điều Lục Y Y đã nhầm, dù cô có ngồi đây ngăn cản hay không thì ba cũng đã đồng ý, nhìn dì Hạ Nghinh buồn bã thở dài cô tức giận đứng dậy.
Cơn đau buốt truyền đến khiến Y Y hơi khuỵu xuống, Sở Tử Phong vội đỡ lấy rồi bế cô lên.
Hắn quay sang phía Lục Hạo.
“Y Y hôm nay sẽ ở dinh thự của con”
Lục Hạo gật đầu rồi khẽ xoa mi tâm.
…
“Tức chết em rồi”
Đến buổi tối khi đã an phận trên bàn ăn Lục Y Y xả hết cơn tức trong người ra, cô tức đến đỏ mặt, hận không thể đánh nhau với người đàn bà tâm cơ kia.
Sở Tử Phong chống tay lên cằm ngắm nhìn dáng vẻ xù lông của Y Y, môi cong thành một đường.
“Lớn thật rồi”
Bé con nhà hắn trước đây ngoan ngoãn dịu hiền, cam chịu tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ đã quật cường phản kháng để bảo vệ những người mà em ấy yêu thương.
Lục Y Y lườm hắn một cái, sau đó ăn một miếng thịt, cô như nhớ ra gì đó liền quay sang hắn đay nghiến.
“Nếu chú dám có người khác ở bên ngoài, Lục Y Y này sẽ phế của chú luôn”
Thấy điệu bộ ấy Sở Tử Phong bật cười, hắn chỉ sợ người chạy đi mất là cô thôi.
“Sao hả, mới sáng nay trên giường còn cầu xin anh, về đây đã gọi là chú rồi sao?”
Sở Tử Phong áp sát vào người cô, bàn tay to lớn ôm trọn cô vào lòng, Lục Y Y đỏ mặt quay đi chỗ khác, nỗi nhục này cô phải rửa sạch mới được!!
Tối đó cô không tài nào ngủ nổi, cứ xoay qua rồi xoay lại khiến Sở Tử Phong cũng phải tỉnh giấc.
Lục Y Y cứ mãi suy nghĩ về thái độ của ba cô sáng nay, bình thường ông luôn là một người quyết đoán, làm sao có thể có những quyết định mâu thuẫn như vậy?
Sở Tử Phong ôm cô vào lòng , Lục Y Y vùi mặt vào ngực hắn rồi nói ra hết suy tư của mình.
“Chắc là chú Lục có nỗi khổ riêng thôi, nếu tò mò thì em có thể hỏi ông ấy mà”
Sở Tử Phong đều đều vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang ru ngủ, lại giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Em cũng không hiểu, cả ba và dì đều rất thương cô Tuyết Linh, tại sao lại có thể trơ mắt nhìn Lục Kiên và tình nhân của chú ấy hoành hành như vậy chứ?”
Câu nói này của Lục Y Y trực tiếp tác động đến tư duy của Sở Tử Phong, đáy mắt hắn loé lên một tia sắc lạnh sau đó liền biến mất.
Sau một hồi an ủi người trong lòng hắn liền chìm vào giấc ngủ, Sở Tử Phong nhàn nhạt lặng lẽ xuống giường rồi đi xuống sân sau.
Quả như dự đoán, Lục Hạo đã ở đó từ lúc nào, hắn đoán chừng ông đã ở đây từ rất lâu rồi.
Do mối quan hệ thân thiết của Sở Tử Phong và Lục Y Y từ nhỏ đến lớn nên hai toà dinh thự được xây dựng khá gần nhau, khoảng cách giữa hai toà nhà cao lớn chỉ qua một vườn hoa của Lục Y Y, vì vậy nên Lục Hạo có thể xuất hiện ở đây không có gì là lạ.
Ban nãy khi đang vỗ về Lục Y Y hắn đã thấy ánh đèn nháy lên hai hồi từ phía vườn hoa, đó là kí hiệu mà hắn và Lục Hạo ngầm đặt ra với nhau.
“Con bé ngủ rồi sao?”
Sở Tử Phong ngồi xuống, tự tay rót một ly rượu.
“Hôm nay chú lại mượn rượu giải sầu à?”
Người ba vợ điềm đạm này rất ít khi uống rượu, những lúc động đến rượu đều là khi ông có một tâm trạng không tốt.
Lục Hạo thở dài, nâng ly rượu lên uống cạn.
“Chắc con cũng đoán ra vì sao ta giữ họ lại rồi nhỉ”
Sở Tử Phong trầm lặng, khẽ gật đầu.
…
Sáng sớm hôm nay Lục Y Y vừa tỉnh dậy đã vội vã chạy