Lục Y Y nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn mà tủm tỉm.
“Sao anh hơn em có tám tuổi thôi, mà nhìn anh giống ông chú già cổ hủ quá vậy?”
Người đàn ông nghiêm nghị mặc cho cô nghịch ngợm khuôn mặt mình, tuyệt nhiên không nói nửa lời.
“Là anh già rồi nên hồ đồ thôi, động vật ấy, còn trung thành hơn con người!”
Sở Tử Phong thở dài rời ánh mắt khỏi khuôn mặt khả ái, hắn nhìn xuống bóng tối dưới chân, chỉ thấy lờ mờ những tán cây rộng lớn.
“Chỉ lần này thôi đấy, để anh yểm trợ cho em”
Cô gái nhỏ của hắn khúc khích người, kiễng chân hôn liền mấy cái vào má Sở Tử Phong.
“Yêu chết mất!!”
Sau đó Lục Y Y thấy Sở Tử Phong tìm kiếm gì đó trên những mỏm đá, cô còn chưa kịp hỏi hắn thì “cạch” một tiếng, địa hình thực hành lập tức bừng sáng.
Bây giờ Lục Y Y mới nhớ ra, Phi Trì từng nói địa hình thực hành được lắp đặt không chỉ camera quan sát, mà còn có vô số những bóng đèn nhỏ được giấu kín phòng trường hợp khẩn cấp, mà nút kích hoạt đèn ở vị trí nào thì chỉ có Sở Tử Phong và Tào Phi biết.
Lúc này bóng tối đã biến mấy, toàn bộ đám thú dữ cũng hiện lên rõ nét, cô chắc chắn đã nhìn thấy con bạch hổ ngốc ở đầu đàn.
Nó oai hùng kiêu ngạo, đôi mắt tìm kiếm con mồi nhanh thoăn thoắt, đích thực là mang phong thái của một vị vua!
Có thể do khoảng cách khá xa, hai người bọn họ lại được mỏm đá che khuất nên đám thú dữ đó chưa thể tìm thấy họ, thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì con bạch hổ đó đã nhìn về phía này.
Lục Y Y và Sở Tử Phong nhìn nó đến xuất thần, con bạch hổ ấy như thể thành tinh rồi, họ có thể nhìn thấy đôi mắt nó đầy nghi hoặc dò xét.
Trong lúc sơ ý Lục Y Y không may đá bén một viên sỏi nhỏ, khoảnh khắc ấy cô thấy đôi tai nó vểnh lên hết mức.
“Hay lắm! Tới đây nào mèo con”
Nhìn vẻ háo hức thích thú của Lục Y Y Sở Tử Phong chỉ biết cười bất lực, hắn xoa đầu cô rồi túm vào cành cây gần đó, chỉ vài giây đã bật lên yên vị ở cái cành chắc khoẻ.
Cô nghe thấy phía sau “cạch” một tiếng, là tiếng súng lên cò.
Quả nhiên Sở Tử Phong đang ngồi đó, trên tay là khẩu lục bạc yêu thích của cô, Lục Y Y nhíu chặt mày, không biết hắn đã lấy trên người cô từ khi nào.
“Anh không được bắn nó!”
Sở Tử Phong đưa tay vuốt tóc ngược lại phía sau, ánh mắt đầy vẻ tuỳ tiện.
“Nếu nó tấn công em thì anh sẽ giúp nó một đoạn!”
Cô ngán ngẩm lắc đầu, dù con bạch hổ đó có thực sự tấn công cô thì Lục Y Y cô cũng tự tin mình có thể chạy được, còn việc đấu lại nó, cô không dám chắc.
Quả nhiên con bạch hổ ấy rất thông minh, đám thú phía sau cũng đã nhận thấy thủ lĩnh của chúng đang tìm kiếm mục tiêu, tất cả đều đang vào tư thế chuẩn bị.
Lục Y Y ló đầu ra, mỉm cười với con bạch hổ.
Ngay lập tức ánh mắt nó từ nghi hoặc trở lên dữ tợn, nhe nanh giơ vuốt, chỉ trong vài giây đã nhào về phía cô.
“Tiểu Bạch ngu ngốc, mau ngồi xuống!”
Lục Y Y mắng một câu, cả người con hổ như khựng lại, nó như mất đi trọng lực mà lao vào gốc cây bên cạnh cô.
“Hay lắm con hổ ngốc này! Còn muốn tấn công chị sao?!”
Con bạch hổ lập tức bật dậy, nó từ từ đi về phía cô, ánh mắt đầy phòng bị và dò xét, trái tim cô liền đập loạn xạ.
Với khoảng cách này Lục Y Y có muốn chạy cũng không chạy được.
Ở trên cây Sở Tử Phong đã chuẩn bị sẵn tư thế để nhấc cô đi bất cứ khi nào con bạch hổ nổi điên.
Khuôn mặt con bạch hổ ghé sát lại gần cô, Lục Y Y cảm giác như tim mình treo ngược lên rồi, nó ngửi đi ngửi lại, từ trên xuống dưới rất kĩ càng.
Lục Y Y chầm chậm đưa tay lên, có chút run rẩy, cô chạm khẽ vào đầu nó, con bạch hổ liền hơi giật mình.
Nhưng nó lại không có động thái gì là muốn tấn công cả.
“Là chị đây, Tiểu Bạch ngốc còn nhớ chị không?”
“Tiểu Bạch ngốc, Tiểu Bạch ngốc…”
“Ăn thật ngon, ăn thật no…”
“Chơi thật vui, sống thật tốt…”
Đôi mắt của cong bạch hổ phát sáng, nó đột ngột rúc vào lòng cô, Lục Y Y rơm rớm nước mắt, nó thực sự chưa quên cô.
Sở Tử Phong nhảy từ trên cây cao xuống, bạch hổ liền hoảng sợ nhìn hắn, sau đó lấp mặt mình vào người Lục Y Y.
Nhìn nơi nó tiếp xúc Sở Tử Phong đen mặt, hắn tiến đến ôm con hổ to lớn ra, sau đó lạnh nhạt nói.
“Mày vượt quá giới hạn rồi!”
Con bạch hổ thông minh hiểu chuyện, nó lập tức hiểu