Đau Thương Hóa Yêu Thương

12: Để Cô Rời Đi Thượng


trước sau


Thâm Tình lùi người lại, vừa rồi tức giận nên cô mới tiếng mà thôi, cô không có ý gì khác.

Mắt nhìn người đàn ông không rời, trong ánh mắt của cô có sự sợ hãi.

Tần Thư Hàn biết cô đang nghĩ gì, anh đưa tay ra sau lưng cô như chẩn an.

“Không sao, có tôi ở đây, không ai dám chạm vào người của cô.

“Tránh tôi xa ra một chút, nếu không tôi sẽ cắn chết anh đó!”.

“Cô là chó sao?” Thâm Tình không nói gì, sau nhiều lần không thể nói chuyện lại được với hắn có quyết định yên miệng và không nói gì nữa.

Nhưng Thâm Tình tin lời hắn vừa nói, hắn sẽ không cho phép ai chạm vào người của cô.

“Ôi, Tam Gia tới rồi sao, nào ngồi xuống đây, bên cạnh ta này” Một giọng nói trầm trầm vang lên, cắt ngang những suy nghĩ của Thâm Tình.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông vừa nói kia, ông tầm sáu mươi tuổi, trên đầu có một vài sợ tóc bạc.

Nhưng không vì thế mà làm cho ông kém xa với những người đang ngồi ở đây, cô nghĩ người này chắc là một nhân vậy to lớn nào đó.

Cũng có thể là ông chủ của tất cả những người ở đây.

Đang suy nghĩ thì giọng nói của Tần Thư Hàn vang lên, đánh bay những suy nghĩ kia của cô một lần nữa.

“Vào trong đi, ngồi bên cạnh tôi” Tần Thư Hàn một tay đặt ở mông cô, một tay dắt cô vào trong.

Thâm Tình cau mày lại, dù có diễn cũng không cần ôm mông cô đúng chứ? Nhưng cô không làm được gì ngoài đi theo người đàn ông vào trong, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.


Hắn ngồi bên trái người đàn ông vừa rồi, còn tên Nhị ca ngồi bên phải ông ta.

Ánh mắt cô vô tình nhìn sang nhị ca, liền phát hiện hắn ta cũng đang nhìn mình không rời mắt.

Ánh mắt đó muốn có bao nhiêu chiếm đoạt liền có bấy nhiêu.

Tại sao cô có cảm giác hắn ta hận không thể đặt cô xuống dưới thân mà chiếm đoạt vậy chứ.

Bỗng nhiên giọng nói của Nhị gia vang lên.

“Tam Gia, người phụ nữ này cậu nhặt về thật sao? Hay là hai người đã quen nhau từ trước?” Tần Thư Hàn kéo cao môi mỏng thành một nụ cười.

Hắn đưa tay lên kéo mấy sợi tóc trước mặt Thâm Tình ra sau gáy.

“Đương nhiên là nhặt về rồi.

Sao vậy, Nhị Gia, anh như vậy là không tin lời của tôi?”.

Tả Thiên kéo một nụ cười mỉa mai.

"Không hề, lời nói của Tam Gia trước giờ luôn đúng, luôn có trọng lượng và được rất nhiều người kính trọng.

Nhị Gia tôi làm sao có thể không tin được chứ, nhưng nhìn đi nhìn lại tôi thấy hai người có tướng phu
thế đó!”
“Thật sao? Mong là được như lời của Nhị Giao Tần Thư Hàn vừa cười vừa nói.

Thỉnh thoảng còn kéo người lại bên cạnh Thâm Tình như thổi gió vào mặt cô.

Cô vốn không thích.

“Tại sao lại mong như vậy chứ? Nếu thích người ta thì nhất định không được buông tay, lại càng không nên khiến họ tổn thương bởi vì mình mới đúng.

Tôi mà là cậu, nếu như có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh tôi sẽ giữ chặt, không để cho ai nhìn thấy, chỉ để cho mình chiêm ngưỡng mà thôi!”
Tần Thư Hàn bật cười, bỗng nhiên quay sang nói với cô bằng một giọng nói khiến cô cảm thấy buồn nôn vô cùng.

“Em yêu, em nghe thấy đúng không? Lời của Nhị Gia tôi thấy rất đúng, tôi nhất định sẽ giữ chặt em ở bên cạnh, không để cho em rời xa tầm nhìn của tôi.”
Tả Thiên bật cười, lời nói bên ngoài và suy nghĩ bên trong hoàn toàn khác nhau.

“Nên như vậy mới đúng” Thâm Tình ngồi bên cạnh Tân Thư Hàn, và đối diện Tả Thiên, cô có cảm giác hai người này ngoài mặt luôn cười nói vui vẻ như không có gì.

Nhưng thực chất là đang đấu đá lẫn nhau mới đúng.

Còn người đàn ông ngồi ở trên cao kia là ai? Ông trùm nổi tiếng nào đó hả? Hay là một người quyền lực nào đó, khoan đã, Tả Thiên và người đàn ông bên cạnh cô thân phận không hề đơn giản.

Cô vô thức nuốt nước miếng, tự nói với mình, liệu bọn họ có phải là một sát thủ giết người không ghê tay không vậy?
Thật ra từ nhỏ tới lớn cô không hề được cái gì, chỉ giỏi đi suy đoán ánh mắt và gương mặt của người khác đang nghĩ về mình như thế nào là giỏi mà thôi.

Còn lần này, cô chắc

chắn mình đúng, nhìn ánh mắt của họ mà xem như muốn cắn
chết nhau tại đây vậy.

Tần Thư Hàn vội đẩy cô một cái, lúc này cô mới ý thức là bản thân đã nhìn người đàn ông tên Tả Thiên kia quá lâu.


Nhìn đến mức hai mắt đau luôn rồi.

Tần Thư Hàn cúi đầu nói nhỏ và tại cô.

"Cô nhìn hắn ta như vậy không chừng hắn ta lại muốn đặt cô ở dưới thân hắn đấy”.

Thâm Tình không khỏi liếc mắt nhìn Tần Thư Hàn, hắn ta nói chuyện cũng cần tích đức một chút chứ.

Cô đâu hề làm gì, chỉ là vô tình nhìn người đàn ông kia thôi mà, hắn lắm chuyện cái gì chứ? “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được mà muốn “yêu” em mất” Lời nói của Tần Thư Hàn vô cùng lớn, hắn rõ ràng là cố tình nói như vậy để cho mọi người xung quanh nghe thấy.

Hắn có ý đồ khác.

Thâm Tình quyết định không nói gì nữa, ngồi yên ăn đồ ăn của mình.

Càng nói càng khiến cô mất mặt chết đi được.

Chu Gia ngồi trên cao nhìn hai người họ, ông ta không kìm chế được mà bật cười thành tiếng.

“Cô gái, cô tên gì vậy?” Thâm Tình kéo môi anh đào cười, trả lời.

“Tôi tên Thâm Tình!” “Thâm Tình, Tình Thâm, Tình, cái tên rất hay và rất ý nghĩa!” Chu Gia nói.

Thâm Tình không khỏi nổi da gà lên vì ông ta gọi tên mình.

Nghe xem, trong đó có bao nhiêu ý nghĩa chứ.

“Cảm ơn ngài, đây là tên mẹ của tôi đặt cho tôi!” “Vậy sao? Chắc mẹ của cô là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang đúng không? Nhìn cô Thâm đây là có thể biết mẹ cô đã truyền lại cho cô rất nhiều thứ, nhất là gương mặt.

Cô rất xinh đẹp, bảo sao Thư Hàn lại giữ cô lại bên cạnh cho bằng được.

Cô cứ ở đây, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với cô như người một nhà.

Bọn họ..”
Chu Gia chỉ lần lượt những người bên trong phòng.


“Nếu chúng dám làm chuyện gì không đúng với cô thì cứ nói với ta nhé, chúng ta đều là người một nhà cả”
Thâm Tình cười, gật đầu một cái như đồng ý.

Lúc này cô mới biết, người đàn ông bên cạnh của cô tên là Thư Hàn, hắn họ Thư sao? Nói vậy hắn ký hình bức
thư lên tờ giấy nợ là thật.

Thâm Tình kéo miệng cười.

“Cảm ơn ngài!” Chu Gia cười gật đầu.

“Chúng ta ăn cơm đi, nguội hết rồi!” Thâm cảm thấy người này cũng không phải là người xấu, không giống như tên Tả Thiên kia hoá sắc kia.

Luôn luôn muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Sau khi lời nói của Chu Gia vang lên, mọi người xung quanh bắt đầu cầm đũa.

Những người phụ nữ bên cạnh bọn đàn ông kia đều ngoan ngoãn giúp họ gắp thức ăn, sau đó đút vào miệng giúp họ.

Thậm Tình nhìn thấy không khỏi cau mày, những người phụ nữ này thật là buồn cười, sao họ là có thể làm như vậy chứ.

Có thể để mặc cho bọn đàn ông muốn làm gì thì làm.

Lại nhìn sang bên cạnh, hắn đang nói chuyện với Chu Gia, hoàn toàn không để tâm tới cô.

Cô cảm thấy may mắn, may vì cô lựa chọn đi theo hắn, may vì cô không giống những người phụ nữ kia.

Khi vừa bước chân xuống đây, nếu như hắn để cô lại cho tên Nhị Gia kia thì có lẽ cô đã không được ở đây suy đoán lung tung rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện