Thâm Tình lùi người lại, vừa rồi tức giận nên cô mới tiếng mà thôi, cô không có ý gì khác.
Mắt nhìn người đàn ông không rời, trong ánh mắt của cô có sự sợ hãi.
Tần Thư Hàn biết cô đang nghĩ gì, anh đưa tay ra sau lưng cô như chẩn an.
“Không sao, có tôi ở đây, không ai dám chạm vào người của cô.
“Tránh tôi xa ra một chút, nếu không tôi sẽ cắn chết anh đó!”.
“Cô là chó sao?” Thâm Tình không nói gì, sau nhiều lần không thể nói chuyện lại được với hắn có quyết định yên miệng và không nói gì nữa.
Nhưng Thâm Tình tin lời hắn vừa nói, hắn sẽ không cho phép ai chạm vào người của cô.
“Ôi, Tam Gia tới rồi sao, nào ngồi xuống đây, bên cạnh ta này” Một giọng nói trầm trầm vang lên, cắt ngang những suy nghĩ của Thâm Tình.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông vừa nói kia, ông tầm sáu mươi tuổi, trên đầu có một vài sợ tóc bạc.
Nhưng không vì thế mà làm cho ông kém xa với những người đang ngồi ở đây, cô nghĩ người này chắc là một nhân vậy to lớn nào đó.
Cũng có thể là ông chủ của tất cả những người ở đây.
Đang suy nghĩ thì giọng nói của Tần Thư Hàn vang lên, đánh bay những suy nghĩ kia của cô một lần nữa.
“Vào trong đi, ngồi bên cạnh tôi” Tần Thư Hàn một tay đặt ở mông cô, một tay dắt cô vào trong.
Thâm Tình cau mày lại, dù có diễn cũng không cần ôm mông cô đúng chứ? Nhưng cô không làm được gì ngoài đi theo người đàn ông vào trong, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Hắn ngồi bên trái người đàn ông vừa rồi, còn tên Nhị ca ngồi bên phải ông ta.
Ánh mắt cô vô tình nhìn sang nhị ca, liền phát hiện hắn ta cũng đang nhìn mình không rời mắt.
Ánh mắt đó muốn có bao nhiêu chiếm đoạt liền có bấy nhiêu.
Tại sao cô có cảm giác hắn ta hận không thể đặt cô xuống dưới thân mà chiếm đoạt vậy chứ.
Bỗng nhiên giọng nói của Nhị gia vang lên.
“Tam Gia, người phụ nữ này cậu nhặt về thật sao? Hay là hai người đã quen nhau từ trước?” Tần Thư Hàn kéo cao môi mỏng thành một nụ cười.
Hắn đưa tay lên kéo mấy sợi tóc trước mặt Thâm Tình ra sau gáy.
“Đương nhiên là nhặt về rồi.
Sao vậy, Nhị Gia, anh như vậy là không tin lời của tôi?”.
Tả Thiên kéo một nụ cười mỉa mai.
"Không hề, lời nói của Tam Gia trước giờ luôn đúng, luôn có trọng lượng và được rất nhiều người kính trọng.
Nhị Gia tôi làm sao có thể không tin được chứ, nhưng nhìn đi nhìn lại tôi thấy hai người có tướng phu
thế đó!”
“Thật sao? Mong là được như lời của Nhị Giao Tần Thư Hàn vừa cười vừa nói.
Thỉnh thoảng còn kéo người lại bên cạnh Thâm Tình như thổi gió vào mặt cô.
Cô vốn không thích.
“Tại sao lại mong như vậy chứ? Nếu thích người ta thì nhất định không được buông tay, lại càng không nên khiến họ tổn thương bởi vì mình mới đúng.
Tôi mà là cậu, nếu như có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh tôi sẽ giữ chặt, không để cho ai nhìn thấy, chỉ để cho mình chiêm ngưỡng mà thôi!”
Tần Thư Hàn bật cười, bỗng nhiên quay sang nói với cô bằng một giọng nói khiến cô cảm thấy buồn nôn vô cùng.
“Em yêu, em nghe thấy đúng không? Lời của Nhị Gia tôi thấy rất đúng, tôi nhất định sẽ giữ chặt em ở bên cạnh, không để cho em rời xa tầm nhìn của tôi.”
Tả Thiên bật cười, lời nói bên ngoài và suy nghĩ bên trong hoàn toàn khác nhau.
“Nên như vậy mới đúng” Thâm Tình ngồi bên cạnh Tân Thư Hàn, và đối diện Tả Thiên, cô có cảm giác hai người này ngoài mặt luôn cười nói vui vẻ như không có gì.
Nhưng thực chất là đang đấu đá lẫn nhau mới đúng.
Còn người đàn ông ngồi ở trên cao kia là ai? Ông trùm nổi tiếng nào đó hả? Hay là một người quyền lực nào đó, khoan đã, Tả Thiên và người đàn ông bên cạnh cô thân phận không hề đơn giản.
Cô vô thức nuốt nước miếng, tự nói với mình, liệu bọn họ có phải là một sát thủ giết người không ghê tay không vậy?
Thật ra từ nhỏ tới lớn cô không hề được cái gì, chỉ giỏi đi suy đoán ánh mắt và gương mặt của người khác đang nghĩ về mình như thế nào là giỏi mà thôi.
Còn lần này, cô chắc