“Nếu khi đó anh không xuất hiện trước mặt em, có phải sau này em sẽ không tổn thương, không đau khổ, và không hận anh? Nhưng đáng tiếc, giữ chúng ta không có từ “nếu”, chúng ta chỉ có định mệnh và hận thù mà thôi!”
Nụ cười trên môi cũng biến mất, lúc này anh vội dựa vào bức tường phía trước, anh buông một bàn tay đang đặt trên bụng mình ra, trên bàn tay đều là máu.
Tần Thư Hàn không khỏi cảm thán mình, hắn vừa rồi muốn bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy Thâm Tình hắn lại không nỡ.
Cố gắng bước đến bên cô, nhìn thấy cô ở ngay trước mặt của hắn đúng là một loại hạnh phúc mà trước giờ hắn mới có được.
Vết thương trên bụng rất sâu, là bị một con dao sắc dài đâm.
Tần Thư Hàn bước những bước khó khăn ra ngoài.
Thâm Tình không trở lại phòng ăn mà cô đi thẳng về nhà, trước khi về cô nhắn tin và nhóm chát của nhân viên nói là mệt và ra về trước.
Sau khi nhắn tin xong cất điện thoại có thấy một bên túi áo của mình ướt ướt, vừa rồi rửa mặt cô đâu có lâu bằng áo chứ.
Thâm Tình cầm chiếc áo lên và thấy trên đó có dính máu, vết máu này là vừa chạy ra còn ẩm, tại sao trên người cô lại có máu chứ? Thâm Tình cau mày lại, vừa rồi Tần Thư Hàn ôm cô từ phía sau, máu này cũng là của hắn.
Thâm Tình không nghĩ ngợi gì liền chạy lại nhà vệ sinh nữ, nhưng không còn bóng dáng của hắn.
Trên sàn nhà cũng có vết máu chảy ra, người đàn ông kia bị thương mà vẫn còn có thể chạy nhảy và trêu đùa cô được?
Thâm Tình chạy theo vết máu đến một khoảng đất hoang của Bóng Đêm thì dừng lại.
Vết máu cũng đến đây là dừng, cô bật đèn pin, men theo con đường về phía trước nhưng vẫn không nhìn thấy ai.
Khi cô muốn xoay người, bỗng nhiên trong bóng tối nhảy ra một thân hình, người đó đưa tay lên bóp chặt cổ cô.
Thâm Tình sợ hãi muốn hét, nhưng lại phát hiện mình không thể hết được.
Cô bỗng nhiên gửi thấy mùi hương của Tần Thư Hàn.
“Buông tay, là tôi, anh buông tay ra!” Lúc này người đàn ông mới buông tay ra, Thâm Tình hít sâu tìm lại hơi thở cho mình.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở dưới đất.
Có lẽ cô và hắn kiếp
trước có duyên là bác sĩ và bệnh nhân, nên kiếp này mỗi khi gặp hắn là cô phải trị thương cho hắn? “Anh sao rồi? Vết thương sâu lắm đúng không?”
Tần Thư Hàn không trả lời.
Thâm Tình cúi người, kéo hắn ta về phía xe của mình trong đêm tối.
Mà hình ảnh này đều bị một chiếc máy ảnh ghi lại hết tất cả không sót.
Thâm Tình không thích cảm giác này, cô thấy khó chịu khi hắn áp người vào lưng cô.
Nhưng vì hắn đang bị thương nên cô sẽ để yên cho hắn.
Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là cởi bỏ chiếc áo dính máu của mình ra, sau đó xem vết thương của Tần Thư Hàn.
Lần xử lý vết thương này so với hai lần.
trước thì nhanh hơn rất nhiều, bởi vì cô không còn run tay nữa, cũng chẳng biết vì sao, nhưng có lẽ là vì người đàn ông này.
Vì hắn mà cô không còn thấy ghê nó nữa, nhưng có lẽ cũng chỉ có hắn cô mới có thể chạm vào như vậy mà thôi.
Nhìn gương mặt của người đàn ông phía trước, tại sao một người như vậy lại nhiều lần bị thương, có phải hắn làm những chuyện
này là cho Chu Gia?
Thâm Tình gạt đi những suy nghĩ của mình, cô không nên suy đoán lung tung.
Xử lý xong với thương cho hắn cô liền quay người đi chỗ khác.
Tại sao mỗi lần gặp nhau là người đàn ông này lại thương và cô lại là người chữa trị cho hắn tại sao vậy chứ.
Thân tình cười, có lẽ cả cuộc đời này cô sẽ phải gắn liền với hắn thật
sao.
Bên ngoài trời lại mưa, Nhạc Thành những ngày mưa thật khiến người ta buồn chán mà.
Cô nhìn về gương mặt của người đàn ông, chỉ là tình cờ thì tham gia một buổi ăn lại gặp được hắn có phải đây là duyên số mà ông trời sắp xếp cho cô hay không? Thâm Tình kéo bức rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đưa tay mở cửa sổ, những cơn gió mát lạnh cứ thế ùa vào.
Cô vốn không thích thời tiết này một chút nào, thật khiến người ta mệt mỏi mà.
III.
Buổi sáng ngày hôm sau nhờ có tiếng chuông báo thức mới kéo được Thâm