“Được rồi, Hàn Tam này! Cậu cũng đừng nghe theo lời của giám đốc Khương, ông ấy hay đùa lắm, vừa rồi ông ấy nói cậu là người của tôi cũng chỉ là đùa thôi.
Giờ cậu đến từ đầu thì cứ về đó đi nhé! Chúng ta có thể giúp nhau trong công việc, nhưng tôi không thích cậu cứ suốt ngày đi theo tôi đâu!”
Hàn Tam cười gãi đầu.
Thâm Tình nhìn theo động tác, sau đó thầm mắng chính mình, tại sao cô lại nhớ tên đàn ông xấu xa kia vậy chứ, hắn cũng hay ngãi đầu như vậy.
“Chị không thích em hay sao? Ai cũng không thích em, vừa rồi em còn tưởng chị sẽ thích và nhận em nữa đó!”
Hàn Tam vừa nói, vừa bày gương mặt thật đáng thương.
Thâm Tình nhìn gương mặt méo mó của cậu ta thì không khỏi buồn cười.
Cậu ta cũng hai mươi ba tuổi rồi đó, tại sao lại có gương mặt đáng yêu như vậy cơ chứ! Nhưng cô không thể mềm lòng được, cô không muốn cuộc sống của mình bị đảo lộn.
“Cậu đừng tưởng chỉ cần dùng gương mặt xinh...!A..” giọng nói của cô bị chặn lại bằng chính tiếng hát của cô.
Vừa rồi rõ ràng có người đã đấy cô ra sau, cũng may có Hàn Tam kéo cô lại, nếu không, mặt của cô lúc này đã đập xuống nền gạch kia rồi.
“Ôi, ôi...!bác sĩ Thâm à! Tôi thật sự xin lỗi nhé! Vừa rồi đi không nhìn đường nên và phải cô, tôi thật sự xin lỗi!”
Thâm Tình nhìn xuống bên dưới, mọi người vẫn còn ngồi đó, cô lại không thể tức giận được.
Cô mỉm cười, từ trong người của Hàn Tam bước ra.
“Tiểu Nhãn, tôi không sao, không phải là cô không nhìn thấy đường sao, tôi cũng không bị gì.
Nhưng cô không nhìn thấy đường liệu có đi được không, hay là tôi bảo người của tôi đưa cô đi xuống bậc thang nhé, không lại ngã sấp mặt ra ấy!” “Người của tôi?” Hàn Tam rất vui khi nghe thấy cô nói câu đó.
Tiểu Nhãn cứng miệng, nhưng cô ta vẫn làm như không cười nói.
“Không cần đâu, tôi có thể.”
Tiểu Nhãn đang nói chuyện bỗng nhiên Hàn Tam đang đứng bên cô liền chạy
nhanh về phía cô ta.
“Nào, bác sĩ Tiểu, tôi giúp chị đi xuống! Tôi là thực tập sinh mới tới, từ giờ là người của chị Thâm Tình ạ!” Bác sĩ Tiểu cái gì chứ? Thằng nhóc này.
Hàn Tam giúp cô ta bước xuống cầu thang dưới sự chối từ của Tiểu Nhãn, nhưng Hàn Tam không nghe cậu ấy cứ dắt cô ta về trước.
Thật ra nói là dắt, nhưng thật chất là kéo đi.
Tiểu Nhãn phải cố gắng mới bước theo được.
Thấm Tình nhìn theo bóng dáng của hai người họ, cô cười trong lòng.
Tên nhóc kia đang định lịnh cô tưởng cô không biết hay sao, nhưng như vậy rất thông minh,
cô thích!
Thâm Tình đang định bước xuống thì phương Gia Tuấn bước về phía cô.
“Vừa rồi em không sao chứ? Tính cách của Tiểu Nhãn chính là như vậy, em đừng để ý tới con bé là được!” Thâm Tình cười gật đầu.
“Em không sao, cảm ơn anh!” “Tiểu Tình, tại sao em cứ đẩy anh ra xa vậy chứ? Bao nhiêu năm qua vẫn sống một mình, em không cô đơn sao? Chẳng lẽ em không muốn có người ở bên cạnh an ủi khi em buồn, chăm sóc khi em ốm, ôm em khi em thấy lạnh hay sao?”
Thâm Tình nhìn ra bên ngoài, cô đương nhiên muốn chứ, sống một mình thật sự rất cô đơn.
Nhưng người có thể ở bên cạnh cô không thể nào là phương Gia Tuấn được.
“Em xin lỗi, nhưng em muốn ở một mình.
Bao nhiêu năm qua rất tốt, em không muốn có người bước vào quấy rầy cuộc sống của em!”
Khương Gia Tuấn muốn bước về trước, nhưng lúc này Phương Hàn Thanh bước lên, kéo tay áo của anh, giọng nói ngọt ngào.
“Gia Tuấn, lát nữa cùng mọi người dùng cơm được không ạ!” Thâm Tình nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Khương Gia Tuấn.
“Thật xin lỗi, em còn có việc, thằng nhóc em vừa nhận cần em dạy dỗ nhiều ạ!” Nói xong cô quay người bước đi, mặc kệ Khương Gia Tuấn gọi cô đến thế nào cô cũng không quay đầu lại.
Khương Gia Tuấn nhìn bóng lưng của cô, sau đó nhìn xuống bàn tay đang nắm
chặt cánh tay mình của Phương Hàn Thanh.
“Phương Tiểu Thư, xin cô hãy buông tay của tôi ra đi! Đây là bệnh viện, không nên để cho nhiều người thấy được!”.
Phương Hàn Thanh không đành lòng buông tay ra, nhưng Khương