“Bác sĩ Thâm đừng nói như vậy chứ, tôi nhìn cô rất có tố chất đó.
Tổ chất giỏi nhất chính là cô có thể ở bên cạnh Tần Thư Hàn, và được hắn bảo vệ lần này tới lần khác.
Nghe nói cô mất mẹ từ nhỏ, mười tám tuổi đã một mình đến Nhạc Thành này sinh sống, đúng là cuộc sống cũng không may mắn gì nhỉ? Bác sĩ Thâm nào, tôi mời cô một ly, mong rằng ngày mai cô vẫn có thể nhìn thấy ánh
mặt trời!”
Thâm Tình cười một nụ cười cứng ngắc, cô nhìn ông ta không rời mắt.
Ông ta lại dám cho người điều tra ở sau lưng cô hay sao, tại sao ông ta lại dám chứ? Nếu Phương Giang là một người bình thường, và nếu cô không ở hoàn cảnh này cô nghĩ mình sẽ một dao đâm chết ông ta mà không hề nghĩ ngợi.
Bao nhiêu năm rồi? Cũng phải mười một năm rồi thì phải, ngay cả cô cũng không dám nhắc đến, tại sao ông ta lại dám nhắc tới cơ chứ? Bàn tay ở dưới bàn của Thâm Tình nắm chặt lại, cô hận nhất là người nào nhắc tới mẹ của mình.
Môi anh đào của Thâm Tình kéo lên thành một nụ cười, ông ta nói câu sau có hàm ý, chẳng lẽ cô sẽ không thể sống qua ngày mai hay sao? Cô lại một lần nữa nghe được người khác nói về Tần Thư Hàn bảo vệ cô nhiều lần, hắn thật sự bảo vệ cô hay sao?
Mặc dù trong lòng có suy nghĩ, nhưng bên ngoài Thâm Tình làm như không có chuyện gì, cô cười nói: “Không ngờ Phương Lão Gia lại là một người chuyên đi điều tra nén sau lưng người khác như vậy đó.
Xem như hôm nay tôi có được một bài học hiếm có trong đời rồi.
Nhưng có câu nói này rất hay, quan tâm thì mới điều tra, tôi không nghĩ mình lại được Phương Lão Gia quan tâm tới như vậy.
Cảm ơn ngài nhé!”
Phương Giang nhìn cô rất lâu, môi kéo lên thành một nụ cười châm chọc.
Sau đó uống hết ly rượu của mình, Thâm Tình vô tình nhìn xuống một hình xăm trên bàn tay của ông ta.
Cô cảm thấy hình xăm này vô cùng quen, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ.
Đang mải suy nghĩ thì giọng nói của Phương Giang vang lên: “Thật ra tôi có một sở thích khác người mà không một ai biết được, đó chính là hễ ghét ai tôi sẽ đi
điều tra người đó.
Cô biết không, phải điều tra thì mới biết là có nên giết chết hay là để sống chứ.
Vì nếu lỡ giết nhầm người thì có tội lắm”.
Thâm Tình nằm chặt đôi đũa mình đang cầm trên tay lại.
“Vậy thì tôi là người may mắn rồi, nếu được sống là người hạnh phúc, còn nếu vô tình mà chết thì thì phải trách mình thôi, số chết đã đến không thể cứu được.” Phương Giang bật cười thành tiếng, chỉ nhìn cô chứ không nói gì nữa.
Sau khi ăn cơm xong Thâm Tình được hai người đàn ông kia đưa mình về phòng.
Cô nằm trên giường với rất nhiều suy khác nhau, cô không sợ chết, nhưng cô sợ Hàn Tam sẽ vì cô mà chết oan, cậu ta mới hai mươi ba tuổi, ở cái tuổi như vậy có rất nhiều ước mơ, nhiều hoài bão.
Nhưng lại vì một kẻ như cô mà mất mạng thật không đáng.
Còn Tần Thư Hàn nữa hắn có tới hay không thì cô không biết.
Nhưng nếu hắn tới chắc chắn hai người sẽ không thể sống được.
Bên ngoài có tiếng cãi nhau, thật ra Thâm Tình không có cái tính đi nghe lén chuyện của người khác, nhưng mà cuộc cãi nhau này vô cùng to, cô không thể không nghe được.
Cô nằm trên giường kéo chắn ngang ngực, mắt nhìn lên trần nhà chằm chằm.
Không cần nói cô cũng biết ai đang cãi nhau ở bên ngoài, Thâm Tình còn nhớ lần ở Bóng Đêm, khi đó Phương Hàn Thanh mời tất cả những nhân viên trong bệnh viện vì cô ta chính thức được nhận vào làm bác sĩ.
Khi đó cô đã nói rằng Phương Hàn Thanh giống cô.
Mặc dù có cuộc sống nhiều người ao ước, nhiều người mong muốn.
Nhưng cuộc sống của cô ta không được tốt đẹp như những gì cô ta bày ra bên ngoài.
Có một người ba giàu có thì sao, nhưng không nhận được tình yêu thương từ họ thì thà không có còn hơn.
Cũng không biết cô ngủ từ bao giờ, cô nằm cuộn tròn mình lại, ôm chặt thân thể của mình.
Tiếng cãi nhau bên ngoài cũng không biết khi nào thì dừng lại nữa.
Hôm đó cô ngủ