Vừa đi tay vừa cầm cây súng đập xuống tay của mình, trên tay của hắn đeo một chiếc gang tay màu đen.
Quần áo trên người là một bộ đồ màu đen, hoàn toàn đối lập với Phương Giang ngồi ở dưới đất.
Môi kéo cao ý cười châm chọc.
Phương Giang, thật không ngờ ông cũng có ngày hôm nay đó.
Đúng là con người ai cũng có những lúc thật thậm tệ như vậy, xem ra hôm nay tôi mới thấy câu này đúng”.
Phương Giang nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt kinh hãi.
“Mày, mày, tại sao mày lại ở đây? Mau gọi xe cấp cứu cho tao, mau lên!” Người đàn ông cười.
“Tại sao tôi lại phải gọi xe cấp cứu cho ông kia chứ? Tôi muốn ông chết, mà người giết chết ông chính là Tần Thư Hàn đó!” Phương Giang trợn tròn mắt lên khi nghe thấy câu nói của người kia, ông ta sợ hãi lùi người về sau, mãi đến khi chạm lưng vào thành của chiếc thuyền thì dừng lại.
Người kia bật cười thành tiếng.
“Đừng làm như vậy, mày càng làm như vậy càng khiến tao kích thích mà giết chết mày nhanh hơn đó! Phương Giang, ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của mày, yên tâm tao sẽ giúp mày trả thù Tần Thư Hàn” “Đừng, đừng tới đây.” “Đoàng” giọng nói của Phương Giang bỗng nhiên yên lặng, sau đó là tiếng súng vang lên.
Trên trán của Phương Giang xuất hiện một cái lỗ do đạn gây ra.
Hai mắt của ông ta trợn tròn lên đầy sợ hãi, bàn tay chỉ lên giữa không trung dần dần rơi xuống.
Người đàn ông kia đặt khẩu súng xuống bên cạnh Phương Giang, sau đó cười nói: “thật ra tạo không muốn giết mày, nhưng vừa rồi mày đã sai người bắn một viên đạn lên người của cô ấy, nên tao cũng phải trả lại mày một viên đạn.
Một công đối việc, vừa trả thù được cho cô ấy, vừa đổ cái tội giết người này lên đầu Tần Thư Hàn mà thôi.”
Thâm Tình được Tần Thư Hàn đến một căn biệt thự nhỏ ở phía Tây Nhạc Thành.
Đây là nơi mà hắn thường xuyên lui tới mỗi khi ở Nhạc Thành này.
Trong căn phòng nhỏ, Tần Thư Hàn nhìn xuống gương mặt của người con gái đang nằm trên giường.
Từ lúc về tới giờ cô luôn ôm chặt hắn mà không chịu buông tay ra, Tần Thư Hàn cũng không còn cách nào khác là ôm cô thật chặt ở trong lòng.
Vết thương ở vai của cô cách trái tim một centimet mà thôi, vết thương ở bụng cô là do một chiếc kim dài đâm sâu.
Hắn đưa tay kéo mấy sợi tóc đang ở trước
mặt ra phía sau.
Một người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi hắn: “Thư Hàn, đây chính là cô gái mà cậu đã nói với tôi hay sao? Cô ấy chính là người đã cứu cậu?” Tần Thư Hàn nhìn Thâm Tình trong lòng gật đầu.
“Đúng vậy, cô ấy chính là người đã cứu tôi hai lần, nhưng là tôi gây ra chuyện này cho cô ấy! Cậu giúp tôi đi, chữa trị vết thương cho cô ấy!”.
Người đàn ông nhìn thật kỹ gương mặt của Thâm Tình như đang đánh giá.
Cũng xinh đó, làn da trắng trẻo mịn màng, nhưng không biết tính cách như thế nào mà
thôi.
“Cái gì? Tớ là đàn ông đó, cậu lỡ để tiểu bạch thỏ này của cậu ở trong tay của tớ hay sao?” Vừa nói anh ta vừa kéo lên một nụ cười ma mị.
Tần Thư Hàn lườm anh ta một cái.
“Cậu là bác sĩ đó!” Nhưng suy nghĩ một lúc cũng thấy lời nói của người đó rất đúng.
“Lục Thiên, cậu lấy giúp mình đồ y tế tới đây, tớ sẽ chữa vết thương cho cô ấy.
Chính cậu lấy thuốc đi, loại nào tốt nhất ấy”.
Người được gọi là Lục Thiên nhìn Tần Thư Hàn.
“Cậu có làm được không đấy? Cô gái này ôm chặt cậu như vậy kia mà, tớ không biết cậu có kìm lòng của mình được không nữa”
“Cậu không thể nói thẳng ra được à? Tớ không hiểu mấy cái câu ám chỉ xấu xa đó của cậu đâu”.
“Hì, được đùa cậu mà thôi.
Nhưng cậu làm được không?” “Không sao, tớ làm được.” Tần Thư Hàn nói
Lục Thiên ra ngoài lấy đồ y tế và thuốc bôi vết thương, sau đó đặt bên cạnh Tân Thư Hàn, anh muốn ở lại nhưng bị Tần Thư Hàn đuổi ra ngoài.
“Cảm ơn!”
“Thằng nhóc này, cậu đang cảm ơn tớ hay sao?” Lục Thiên bật cười hỏi.
Tần Thư Hàn không trả lời, chỉ nhìn xuống gương mặt của Thâm Tình đang ở trong lòng mình.
Tần Thư Hàn thử gỡ tay của Thâm Tình đang