“Lần này tôi sẽ đi xa một thời gian, cô nhất định phải sống thật vui vẻ đó. Tôi không muốn sau khi gặp tôi cô sẽ gặp những chuyện nguy hiểm nữa, nhất là sau hôm nay, sau khi tôi rời đi.”
Thâm Tình liếc xéo Tần Thư Hàn bằng một ánh mắt khó hiểu.
“Không phải tôi đã gặp nguy hiểm rồi sao? Vì anh mà tôi mới ở trên giường bệnh như thế này. Còn không thể đi làm, không thể kiếm tiền nuôi bản thân mình, anh còn nói cái gì chứ?”
Tần Thư Hàn không trả lời, hắn đưa tay kéo mấy sợi tóc ở trước mặt cô ra sau gáy. Đôi mắt dài hẹp nhìn cô không rời, bởi vì Thâm TÌnh đang cúi xuống nên không hề nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này, trong đó chất chứa sự đau lòng.
“Cô nhóc, thật sự xin lỗi cô!”
Trái tim của Thâm Tình bỗng nhiên đập mạnh “thình thịch, thình thịch”. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó đẩy tay hắn ra. “Tôi muốn ăn sáng trong ngon lành, anh ra ngoài đi, nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi chọc mù mắt anh không hả?”
Tần Thư Hàn cười bên trong lòng, một lúc sau lấy lại vẻ lạnh lùng của mình, hắn đứng dậy buộc lại tóc cho cô nói: “con gái ăn không nên để tóc dối hết lên như thế này. Nào để tôi giúp cô buộc lên!”
Thâm Tình vô tình ngước lên, bốn mắt chạm nhau. Tim cô bỗng nhiên kêu “thình thịch, thình thịch” một lần nữa, cô nhìn không chớp mắt người đàn ông. Tần Thư Hàn cũng nhìn cô không rời mắt, lúc này bên ngoài có người bước vào, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần âu màu đen.
Tần Thư Hàn và Thâm Tình nhìn nhau đến mức không hề để ý đến anh ta vào lúc nào.
“Khụ khụ…” Anh ta ho lên hai cái.
Lúc này Thâm Tình và Tần Thư Hàn đồng loạt quay đầu lại nơi phát ra tiếng ho đó, lúc mới biết trong phòng đã xuất hiện thêm một người đàn ông.
“Hai người muốn làm gì thì cứ tiếp tục làm, tôi không nhìn thấy gì đâu, tôi đi lấy điện thoại rồi sẽ quay trở lại sau.” Lục Thiên nói xong định bước đi, nhưng Tần Thư Hàn ngăn lại.
“Cậu ở lại đây đi, tôi ra ngoài một chút. Xem vết thương cho cô ấy hộ tôi.” Nói xong hắn liền quay người bỏ đi.
Thâm Tình lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của hắn, thật cô đơn quá đi. Vừa rồi cô có lời muốn nói với Tần Thư Hàn mà, cô còn chưa kịp nói sao hắn lại bỏ đi vậy chứ?
Cô lại nhìn người đàn ông vừa xuất hiện ở trong phòng, chẳng phải là tại anh ta hay sao, mà anh ta là ai vậy chứ?
“Anh là ai vậy?” Thâm Tình hỏi.
Lục Thiên cười hỏi lại cô: “Tôi phải hỏi cô mới đúng chứ, cô là ai vậy kìa?”
Thâm Tình cũng không tỏ ra mình yếu kém so với Lục Thiên, cô ngước mắt lên nhìn anh ta nói: “Tôi là ai liên quan gì tới anh chứ? Anh trả lời trước đi.”
Lục Thiên không khỏi bật cười khi nhìn thấy Thâm Tình như vậy, đúng là một cô gái nóng tình mà, tại sao tên Tần Thư Hàn kia lại để ý con nhỏ này được vậy chứ?
“Cô gái, nhìn cô cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu, sao lại nóng tính tới như vậy hả? Người ta bảo con gái là phải nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhất có thể hiểu không? Như vậy mới được đàn ông yêu thương, cô cứ cố tỏ ra rằng cô không sao làm gì chứ? Nhàm chán.”
Thâm Tình nhìn anh ta, anh ta nghĩ mình là ai mà nói mấy lời đó chứ. Cô còn chưa nói gì thì thôi chứ anh ta nói cái gì.
“Sao? Tôi thế nào là chuyện của tôi, nóng tính hay không nóng tính cũng là chuyện của tôi, liên quan gì tới anh cơ chứ? Lắm miệng.”
Lục Thiên bịt miệng mình lại lắc đầu xua tay: “Tôi biết lý do tại vì sao thằng nhãi Tần Thư Hàn kia liều chết cũng muốn đưa cô ra khỏi chỗ chết đó rồi. Bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác. Bảo sao tên đó lại nhất quyết hy sinh nhiều thứ mà chạy đến cứu cô.”
Thâm Tình nhìn chằm chằm Lục Thiên người đàn ông này lại nói Tần Thư Hàn vì cô mà quyết hy sinh nhiều thứ. Cô rất muốn biết hắn ta đã hy sinh những thứ gì cho cô đó.
“Tôi từng cứu anh ta, anh ta cứu lại tôi là