Thâm Tình cười. “Việc này có liên quan tới vụ án hay sao? Tôi nghĩ chú nên nhìn vào trọng điểm và cái chết của Phương Lão Gia vốn không liên quan tới tôi.”
Cảnh sát Trương gật đầu, như đã chấp nhận lời nói vừa rồi của cô.
“Vậy được, chúng ta bỏ qua chuyện cô không biết gì ở trên chiếc thuyền đó. Nhưng tôi muốn biết trên bàn ăn Phương Lão Gia đã nói gì với cô? Chẳng lẽ ông ta không dùng cô để dụ Tần Thư Hàn tới?”
Thâm Tình ngước mắt lên nhìn cảnh sát Trương, nhưng cô chỉ nhìn chứ không hề có hành động gì khác. Một lúc sau thì gật đầu, người cảnh sát này xem ra thông minh hơn cô tưởng rất nhiều.
“Đúng là ông ta có nói dùng tôi để dụ người đàn ông kia, nhưng tôi đều lắc đầu không biết và nói không thể nào. Bởi vì một người đàn ông như Tần Gia Hàn gì đó tôi còn không biết mặt nữa làm sao hắn lại tới vì tôi.”
“Nhưng cuối cùng hắn vẫn đến vì cô?”
“Có phải chú bị bệnh đãng trí hay không vậy? Ở trên tôi vừa nói rồi đó, tôi ngất đi và hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Cảnh sát Trương gật đầu không nói gì nữa, ông nhìn đồng hồ trên tay của mình sau đó nói: “tôi dùng khá nhiều thời gian của bác sĩ Thâm rồi, tôi xin phép đi trước, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Tôi chỉ mong rằng khi đó chúng ta không có giống như lúc này, mà cô sẽ nói chuyện với tôi bằng một cách nói khác và một nơi khác.”
Thâm Tình đứng dậy gật đầu. “Được, tôi cũng mong sẽ còn được gặp lại cảnh sát Trương. Chú đi cẩn thận nhé! Tôi sẽ không tiễn chú.”
Cảnh sát Trương cười sau đó quay người bỏ đi, hai cấp dưới cúi chào cô sau đó cũng quay người bỏ đi. Cánh cửa được mở ra, Thâm Tình nhìn thấy thằng nhóc Hàn Tam vẫn đang đứng ở bên ngoài đợi, nhìn thấy cảnh sát Trương cậu ta không hề bày ra gương mặt gì, chỉ lạnh lùng nhìn mà thôi.
Hàn Tam đóng cửa lại, đi vào trong phòng làm việc của Thâm Tình.
“Chị không sao chứ? Chị lại đau đầu có đúng không? Em nói rồi mà, nào đến đây em xoa đầu giúp chị. Chị này, cảnh sát tới tìm chị vì chuyện kia sao?”
Thâm Tình cũng không cản cậu ta lại, cô nằm xuống chiếc ghế dài sau đó yên lặng để Hàn Tan giúp mình. Bình thường cô cũng được cậu ta xoa đầu như thế này, bàn tay mềm mại của Hàn Tam xoa lên thái dương cô, khiến Thâm Tình không khỏi thích thú.
“Đúng vậy”
“Họ có hỏi gì không? Chị nói gì với họ vậy?”
Thâm Tình mở mắt ra nhìn Hàn Tam. “Còn có thể nói gì chứ? Cậu hỏi làm cái gì?”
Hàn Tam vuốt mắt của cô xuống để cô nhắm mắt lại. “Em lo cho chị đó, em hỏi để biết chị trả lời họ thế nào, lỡ họ cũng hỏi em, mà em lại trả lời không đúng ý chị thì sao?”
Thâm Tình nghĩ Hàn Tam nói cũng đúng. “Tôi và người đàn ông kia hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, tôi biết gì thì nói thế với họ mà thôi.”
“Nhưng chị nói như vậy là nói dối đó, em thấy anh ấy rất quan tâm chị đó.”
Thâm Tình bỗng nhiên mở mắt ra nhìn Hàn Tam. Mà cậu ta cũng bị chính ánh mắt này của cô mà giật mình. “Chị đừng nhìn em như vậy, em sợ đó.”
“Khoan đã, tại sao cậu lại gọi hắn ta là ‘anh ấy’, trong khi cậu lại gọi anh Gia Tuấn là bác sĩ Khương hả? Tôi thấy…”
Giọng nói của Thâm Tình bị Hàn Tam chặn lại: “nghi cái gì chứ. Chị có biết bác sĩ Khương là ai không, cũng được gọi là cấp trên của em, chẳng lẽ em lại đi gọi anh ấy, làm sao mà được chứ. Còn người đàn ông đã cứu chị đó, em nhìn anh ấy đẹp trai lại thân thiện nên em gọi thế mà thôi.”
Thâm Tình nhìn rất lâu, sau đó cười nói: “ừm, cũng đúng!”
Hàn Tam vuốt mắt của cô xuống lần nữa, sau đó đưa tay vuốt ngực mình, vừa rồi quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ. Nếu có lần sau chắc chắn tim cậu ta sẽ ở dưới đất chứ không phải ở trên tim.
Trong không khí vô cùng yên tĩnh bỗng giọng nói của Thâm Tình vang