“Nếu đã là bí mật thì không thể nào giữ được mãi mãi, giấy không thể gói được lửa, mà bí vậy cũng không ngoại lệ!”
…
Sáng ngày hôm sau, Thâm Tình tới bệnh viện với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Hôm nay là thứ bảy nên bệnh viện có ít bệnh nhân tới khám hơn bình thường. Cô vừa bước vào trong, có một số y tá và bác sĩ ở khoa khác không ngừng chỉ trỏ vào cô, thỉnh thoảng họ còn kéo người bên cạnh lại nói: “là cô ta sao? Là cô ta đúng không?”
Thâm Tình đi về trước mà không hề hiểu chuyện gì hết, phía trước cũng có rất nhiều người đang chỉ tay về phía cô giọng nói xì xào. Cô đưa tay lên mặt mình, hôm nay trước khi ra khỏi nhà cô đã soi gương rất kỹ, không hề thấy có thứ gì dính trên mặt, cô ăn mặc cũng giống mọi khi mà, sao hôm nay họ lại nhìn cô như vậy kia chứ?
Cô đưa tay vào túi áo của mình, lại phát hiện mình không đem điện thoại theo, lúc này từ ngã rẽ có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, người đó kéo cô vào trong. Thâm Tình muốn hét lên lại phát hiện là Khương Gia Tuấn, anh đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt.
Hai người họ vừa đi vào không bao lâu, Phương Hàn Thanh từ ngoài cổng bệnh viện bước vào với một nụ cười xinh đẹp trên môi mình. Bước chân của cô ta bỗng nhiên dừng lại khi nghe thấy mấy cô gái đang túm lại nói chuyện với nhau.
“Nè biết gì chưa?” Một cô gái bên trên hỏi.
“Biết gì vậy?” Hai cô gái đứng bên cạnh hỏi.
“Bác sĩ tâm lý Thâm Tình mắc hội chứng hemophobia đó, trên mạng nói rất nhiều, vừa rồi tôi còn thấy bác sĩ Khương kéo cô ấy vào góc cuối hành lang nữa kìa. Nhưng mà có phải cô ấy cố tình để lộ ra không vậy, hôm trước không phải cô ấy có liên quan tới cái chết của ba bác sĩ Phương hay sao, cố tình để lộ ra rồi mọi người nghĩ là mình không liên quan?” Cô gái ở phía trên nói.
“Thật sao, nghĩ cũng tôi, nhưng nghĩ cũng buồn cười. Một bác sĩ mắc hemophobia lại đi làm ở một bệnh viện lớn như Thanh Thành này được sao, cô ta quá giỏi dấu diếm bệnh của mình.” Một cô gái bên cạnh nói.
Phương Hàn Thanh nhìn ba người họ, sau đó đi đến cuối hành lang nơi ba cô gái kia vừa nói. Giọng nói của ba cô gái ở bên ngoài kia vẫn không chịu dừng lại.
Phương Hàn Thanh dừng lại ở một ngã rẽ, cô ta đứng yên ở đó, phía trước là Khương Gia Tuấn và Thâm Tình. Nhìn thấy hai người họ đang giằng co với nhau.
Thâm Tình nhìn Khương Gia Tuấn sau đó hỏi: “Gia Tuấn, anh bị làm sao vậy, tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt này cơ chứ?”
Khương Gia Tuấn bỗng nhiên kéo người cô lại, sau đó ôm cô thật chặt, lực vô cùng mạnh. Thâm Tình trợn tròn hai mắt nhìn phía trước, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không khí bỗng nhiên như ngưng đọng lại, xung quanh chỉ thấy sự ngượng ngùng của cô. Thâm Tình không còn nhớ lần cuối cần mình được Khương Gia Tuấn ôm là khi nào nữa, cô cũng quên luôn cái mùi đặc trưng trên người anh.
Bỗng nhiên giọng nói của Khương Gia Tuấn vang lên, khiến cho không khí trở lại bình thường làm những suy nghĩ trong đầu của cô biến mất.
“Tại sao lại không nói cho anh biết chứ? Tại sao em lại chịu đựng một mình vậy, em không muốn xem anh là người quan trọng đối với em nữa hay sao? Tiểu Tình, tại sao vậy? Tại sao em không nói cho anh biết mọi chuyện hả?”
Thâm Tình hoàn toàn không hiểu ý của anh, nhưng cô và anh đã không còn liên quan gì tới nhau từ sáu năm trước rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía trước.
“Anh nói cái gì vậy? Buông em ra trước đã, anh ôm chặt như vậy em khó thở.”
Khương Gia Tuấn nhất quyết không chịu buông cô ra, anh ôm rất chặt, chặt tới mức chỉ sợ buông tay ra là cô sẽ biến mất mãi mãi mà thôi.
“Tiểu Tình, có phải em đã chịu rất nhiều áp lực hay không? Có phải em đã rất tổn thương hay không, còn khóc nữa mà không có ai ở bên cạnh? Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em, anh không biết một chút gì hết, lại còn trách em