Tại bệnh viện...
Tống Như Ngọc đã mua xong cháo cho ông cụ,và chút đồ ăn cho mình.
Cô đúc cháo cho ông xong,bản thân mới bắt đầu ăn. Nhìn cô ăn uống tự nhiên,biểu cảm cực kỳ ngon miệng. Khiến ông cụ không khỏi buồn cười.
" Cháu gái, hôm nay thật cảm ơn cháu đã giúp đỡ ông, cháu cho ông biết tên cháu được không?".
" Dạ cháu tên Tống Như Ngọc..! Ông gọi cháu Như Ngọc, tiểu Ngọc cũng được ạ."
Cô vừa nói,vừa thu dọn lại hộp đựng đồ ăn cho gọn gàng,rồi mới kéo ghế quay sang giường bệnh.
" Ông ơi, ông không có người thân sao?.
Cô vừa hỏi,vừa nhìn ông với cặp mắt tròn xoe, có sự run run trong đáy mắt như xót thương.
"Hayzz..., trong nhà chỉ có ông với một đứa cháu trai, nếu mà có thêm một đứa cháu gái giống tiểu Ngọc vậy, thì đúng là ông có phúc rồi ""
Ông cụ giờ đây, cảm thấy trong người đã đỡ hơn, giọng nói trầm ổn, mỉm cười, thương mến nói với cô.
Ông ở đây vui vui, vẻ vẻ, vì gặp được một cô gái,khiến ông có thiện cảm từ ánh nhìn đầu tiên.
Lòng thầm toan tính gì đó,mà quên mất, đứa cháu trai độc nhất đang cuống cuồng tìm ông khắp nơi.
..........
Sáng hôm sau..
" Cảm ơn tiểu Ngọc đã ở đây chăm sóc ông cả đêm, giờ cháu về trước nhé, lát nữa ông sẽ bảo cháu trai đến đón"
Đúng là một cô bé chu đáo, ở bệnh viện chăm sóc một ông cụ cả đêm,đã không được ngon giấc rồi...
" Vâng, vậy cháu về trước,ông nhớ gọi người nhà đến sớm với ông nhé.!"
Nói rồi, cô cầm lấy túi xách đeo lên, sau đó,kéo khóa ra lấy tiền đưa lại cho ông cụ.
" Ông ơi! Đây là tiền còn dư hôm qua ông đưa cháu "
Với Tần lão của tập đoàn Tần Thị,thì chút tiền đó có là gì đâu chứ, nhưng ông rất hài lòng về thái độ của Như Ngọc.
" Không cần đâu, cháu cứ cầm lấy, nếu không làm sao đi taxi về ".
Dù bây giờ cô có không muốn nhận,thì cũng không được, vì ông nói đúng.
Không