Tô Lai không màng sự phản đối của Thanh An kéo cô về phía trước.
“Tô Lai anh đang làm cái gì?"
“Tôi đã nói rồi em không thể đi tôi sẽ không để em đi đâu hết.”
“Anh điên rồi, luật sư của tôi nói với anh chưa rõ phải không.”
Tô Lai dừng bước mặt đăm chiêu nhìn thẳng vào Thanh An.
“Thanh An em có thể cho anh một cơ hội nữa không cho gia đình nhỏ của chúng ta một cơ hội.”
“Tô Lai chúng ta từ đầu đã sai rồi, khi xưa là tôi nhất định phải giữ anh kết qua thì sao nhà tan cửa nát tôi không trách anh, nhưng chúng ta ở cạnh nhau chỉ mang lại cho đôi bên những đau khổ mà thôi.”
Tô Lai lắc đầu ôm Thanh An vào lòng, lần này cô cũng không phản kháng.
“An An cho tôi nửa năm có được không, nếu sau nửa năm em vẫn muốn đi tôi sẽ buông tay.”
Thanh An lắc đầu: “Tô Lai chúng ta lãng phí quá nhiều rồi, đừng làm mất thời gian của nhau thêm nữa.”
“An chưa bao giờ anh trân trọng tình cảm giữa chúng ta nhưng xin em cho anh một cơ hội vì chúng ta cố gắng một lần được không chỉ nửa năm thôi anh xin em.”
Thanh An nhìn được sự trân thành trong mắt của Tô Lai nhưng liệu nó có được bao lâu tình cảm của anh dành cho cô vốn mỏng manh chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ gây lên sóng gió.
“Nếu sau nửa năm tôi vẫn muốn đi anh phải để Thiên Hạo theo tôi.”
Tô Lai nhíu mày: “Được anh đồng ý.”
“Đi tôi gọi luật sư tới ký lại thỏa thuận nuôi Thiên Hạo.” Thanh An vừa nói vừa kéo Tô Lai đi.
Tô Lai mặt đen không thể đen hơn được nữa không ngờ Tô Lai anh lại có ngày hôm nay.
“Xe của em ở đâu.”
Thanh An sực nhớ hôm nay cô đi taxi không đi xe.
“Tôi hôm nay không đi xe, đi xe của anh đi mau mau.”
Sau khi làm lại thỏa thuận Tô Lai và Thanh An về nhà vì cô không muốn về nhà Tô Lai nên Tô Lai và Thanh An đến nhà Thanh An đang ở hiện tại.
Chỗ cô ở là khu biệt thự bờ sông không khí thoáng đãng nhưng khá xa công ty Tô Lai.
Tô Lai bước vào phòng ngủ chính không khí ngập tràn mùi hương thuộc về cô làm anh cảm thấy dễ chịu vô cùng, tự treo quần áo vào tủ làm song Tô Lai bước