Tô Thắng đập vỡ chén trà to tiếng: “Không được.”
Thái An Viên nhìn Tô Thắng tay vẫn ôm đứa bé.
“Nó cũng là cháu ông.”
“Bà không nghĩ sự xuất hiện của đứa trẻ này sẽ mang lại tổn thương thế nào cho Thanh An cho Thiên Hạo.”
Thái An Viên sững người nhưng bà phải làm sao đây đứa bé không có tội.
Hà Tuyết lẫy giờ vẫn im lặng: “Hay là để vợ chồng con nhận nuôi đứa bé.”
Tô Thắng thở dài mệt mỏi lên tiếng: “Các người nếu dám tìm Than An lắm mồm thì đừng trách ta không niệm tình đứa nhỏ.” Nói xong thở dài lên phòng.
Tô Lai về đến cổng bên trong tối om hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra.
Lại thấy hai người con đang ngồi ở ngoài hiên anh lái xe vào sân vội chạy lại.
“Hai mẹ con bị sao vậy.”
Thiên Hạo nhanh nhảu nói: “Ba trong nhà mất điện rồi ba vào sửa cho con với mẹ đi.”
Tô Lai thở dài bế lấy Thiên Hạo dắt tay Thanh An đi vào, vừa mở cửa Tô Lai kinh ngạc bóng bay dọc lối đi ở giữa có cái bàn nhỏ bên trên có bánh sinh nhật.
“Chúc mừng sinh nhật ba.”
Tô Lai hạnh phúc ôm hai mẹ con hôm nay khoảnh khắc này với anh là hạnh phúc nhất bình yên nhất.
Ăn uống xong ba người cùng ngồi xem phim, chơi game.
Đến giờ đi ngủ Thiên Hạo con kỳ kèo: “Mẹ sinh nhật con mẹ cũng làm cho con như vậy nhé con muốn có cả ba và mẹ cùng ăn sinh nhật.”
Thiên An gật đầu đồng ý, cậu mới vui vẻ đi ngủ.
Về phòng Tô Lai nói với Thanh An Hà Tuyết mới nhận con nuôi đã đưa về Tô gia.
Nghe vậy Thanh An nói muốn qua thăm nhưng Tô Lai nói để mai trời tối rồi đi lại không tiên.
Sáng hôm sau Thanh An dậy sớm quấn lấy Tô Lai bắt anh phải đưa qua Tô gia thăm con Hà Tuyết.
Bế đứa bé trên tay Thanh An sao lại cảm thấy đứa bé có phần quen thuộc.
“Mẹ bé con đáng yêu quá đặt tên là gì vậy ạ.”
Thái An Viên cười hiền lành.
“Con nói xem tên nào thì hay.”
Tô Lai ngồi cạnh Thanh An lẫy giờ cũng mải nhìn thằng bé lên