Tạm biệt con trai Thanh An về công ty, công việc của cô dạo này có chút bận.
Mải làm việc đến khi nhìn ra ngoài đã thấy trời tối đen, Thanh An cầm túi xách chìa khóa xe đi ra khỏi phòng thấy Tiểu Bình ngủ gà ngủ gật, gõ nhẹ tay lên bàn: “Tiểu Bình tan tầm thôi.”
Tiểu Bình vội đứng dậy cung kính: “Thanh tổng.”
Thanh An thấy Tiểu Bình như vậy cũng không lên tiếng chỉ nhắc cô về nghỉ ngơi sớm đi.
Nói rồi Thanh An bước vào thang máy chuyên dụng đi xuống tầng hầm, cả công ty bây giờ chỉ còn lác đác vài xe, nhìn xung quanh Thanh An thở dài.
Lái xe ra khỏi công ty Hà Văn lại gọi điện: “Anh không vui em qua uống với anh mấy ly.”
Thanh An đau đầu mi tâm nhăn lại hôm nay cô thật sự rất mệt chỉ muốn nghỉ ngơi: “Không qua em hôm nay rất mệt.”
Hà Văn giọng say khướt: “Em không đến thì từ mai em sẽ không còn gặp được anh nữa đâu.”
Nhiều năm như vậy Thanh An vẫn thấy đây là lần đầu tiên Hà Văn như vậy, dung túng anh ta một lần vậy: “Gửi địa chỉ đi.”
Thanh An đến nơi đã thấy anh ta say khướt nằm dài trên bàn rượu: “Anh sao thế này.”
Anh ta nhìn Thanh An thì thầm: “Thanh An anh thật sự không cố ý đâu là cô ta không nhìn đường không phải do anh.”
Từ khi Thanh An bước vào Tô Lai đã nhìn thấy cô, nhìn xem đông người như vậy mà còn ôm ôm ấp ấp thật chướng mắt.
Thấy họ chuẩn bị đi ra ngoài Tô Lai như phát điên cái gì chứ trai đơn gái chiếc lại còn say rượu họ muốn đi đâu.
Cầm trai rượu uống vào mấy ngụm đổ một chút lên người anh bảo Minh Triệu: “Cậu dìu anh xuống cửa, bảo chị dâu cậu đưa anh về.”
Minh Triệu giống như bị chúng tà chị dâu khi nào thì cậu có chị dâu.
Ra đến ngoài Thanh An và Hà Văn giống như đang đợi xe.
Minh Triệu thấy Thanh An thì cũng hiểu ra thì ra là chị dâu cũ thì thầm: “Anh không nhầm người chứ.”
Tô Lai đạp cậu một cái: “Mau gọi cô ấy đi.”
Lúc nãy Thanh An đã gọi tài xế của Hà Văn tới đang đứng đợi xe thì có người gọi cô: “Chị dâu.”
Quay đầu lại thấy Minh Triệu đang hớn hở chạy lại: “Chị dâu anh họ em uống nhiều rồi chị giúp em đưa anh ấy về nhé.”
Thanh An thấy tên này hôm nay bị điên rồi: “Ai là chị dâu của cậu, tự đưa anh cậu về đi.”
Minh Triệu mặt dày đẩy Tô Lai đang say khướt sang cho cô, Tô Lai không biết say thật hay giả ôm chặt lấy cô bị kẹt giữa hai tên say rượu cô không biết phải làm sao, cũng may tài xế của Hà Văn, cô nhìn sang Minh Triệu cậu giúp Hà Văn lên xe đi.
Thanh An nhìn Tô Lai vô cùng đau đầu nói với Minh Triệu: “Tôi không biết anh cậu ở đâu cũng không thể mang anh ta về nhà họ tô, cậu đưa anh ta về đi.”
Minh Triệu nhìn Thanh An: “Vậy đưa vào khách sạn đi.”
Nói song bỏ đi thật sự là bỏ Tô Lai cho cô, đau đầu thật chứ kiếp trước cô mắc nợ anh ta hay sao: “Tô Lai nhà anh ở đâu vậy.”
Không trả lời, Cô chỉ có thể đưa anh vào khách sạn gần đó thuê phòng, nhờ nhân viên đưa Tô Lai lên, nhưng anh ta nhất quyết không chịu vào, bất lực Thanh An đành xin lỗi bảo vệ đưa anh ta về nhà mình, cũng đâu thể rằng co mãi như vậy.
May là Thái An Viên hôm nay đi cùng hội người cao tuổi chung cư đi biển chiều mai mới về.
Đến nhà Thanh An nhắc nhở Tô Lai: “Anh nhỏ tiêng một chút đừng có làm ồn biết không.”
Tô Lai ngoan ngoãn gật đầu, đưa Tô Lai vào nhà, cô bảo anh: “Anh ngủ ở phòng của tôi, tôi sẽ ngủ phong bên cạnh, nếu anh dám làm ồn hay có ý định xấu tôi sẽ gọi bảo vệ tổng cổ anh ra ngoài.”
Nói song cô dìu anh ta lên giường mặc kệ anh ta cầm quần áo sang phòng Thái An Viên ngủ.
Cửa đóng lại Tô Lai ngồi dậy không dựa vào đầu giường quan sát phòng cô gọn gàng sạch sẽ thoang thoảng mùi hoa nhài, nằm xuống gối chăn vẫn vương mùi của cô làm anh thấy buồn ngủ.
Sáng hôm sau.
Thanh An dạy rất đúng giờ cô chỉ ngủ đến sáu giờ sẽ tỉnh hôm nay cũng vậy, vệ sinh cá nhân song cô mở cửa phòng ra bên ngoài thấy mọi thứ vẫn yên ắng đoán Tô Lai chưa daayh cô vào bếp làm đồ ăn sáng.
Mở tủ lạnh đã thấy Thái An Viên chuẩn bị hết cho cô chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.
Nghĩ Tô Lai đêm qua say rượu cô cắm nồi cháo cho ít yến mạch, nho khô, rồi đi pha cho anh cốc trà giải rượu.
Làm song cô hâm lại đồ ăn pha cho mình cốc cafe đang nhàn nhã ăn sáng, thấy Tô Lai bước ra: “Hôm qua đã làm phiền em.”
Thanh An không nhìn anh vẫn tập chung uống café chỉ nhàn nhạt đáp: “không có gì anh dạy rồi thì ắn sáng đi lần sau đùng như thế là được.”
Tô Lai nhìn cô: “Anh cũng không chác.”
Nói song định đứng dạy rót cho mình một ly café thấy vậy Thanh An lên tiêng cản lại: “Đừng uống cafe trà giải rượu bên kia anh uống đi, cháo tôi mới nấu trong nồi tự múc mà ăn.”
Hà Thanh nhộn nhịp về đêm những quán ăn lề đường,