“Đây không phải là nơi cậu nên tới.” Dư Tử Giang trừng mắt nhìn Đào Lâm, muốn đuổi Đào Lâm đi.
“Nếu tôi không tới, thì anh sẽ chẳng kể gì cho tôi nghe cả.” Đào Lâm ngoan cố đứng lì tại chỗ, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Chỉ nghe thấy tiếng quát tháo cãi nhau inh ỏi truyền tới, lúc này mấy đôi nam nữ bị bắt ra từ tiệm hớt tóc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bị còng tay rồi mà vẫn ồn ào cãi nhau, bên thì bị áp giải, bên thì chửi lấy chửi để không ngừng nghỉ.
Sự chú ý của Dư Tử Giang ngay lập tức bị thu hút.
"Đều là những hoạt động không đứng đắn..." Dư Tử Giang vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của những người bị cảnh sát bắt đi, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi nỉ non không ngớt.
“Nạn nhân giống với mấy người ở trong đó, đều là gái điếm.” Đào Lâm đón nhận lời nói của Dư Tử Giang với gương mặt không vô hồn không cảm xúc.
Dư Tử Giang ném cho Đào Lâm một cái nhìn đầy ẩn ý, và có vẻ như Đào Lâm nắm bắt tình huống tốt hơn anh nghĩ.
“Tôi có thắc mắc.” Đào Lâm thấy Dư Tử Giang nghi ngờ, vì vậy đã vạch ra một cái bẫy.
“Tôi đã kiểm tra tất cả các số thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của Tào Vân Bạn, phát hiện những người đó… đều là khách của cô ta.” Dư Tử Giang gật đầu: “Mấy ngày nay tôi cứ bị người khác nhìn chòng chọc, hôm nay rút lui được rồi.”
“E rằng không đơn giản như vậy.” Đào Lâm nhìn đám tội phạm bị áp giải và lạnh lùng nói.
Dư Tử Giang quay lại nhìn Đào Lâm, như thể rất hứng thú đến những gì cậu ta sắp nói tiếp.
“Những người này cũng làm ăn phi pháp giống giống Tào Vân Bạn, nhưng đồ trang sức trên người bọn họ không phải hàng cao cấp như của Tào Vân Bạn.” Đào Lâm nói tiếp.
“Cậu còn để ý những cái này nữa à?” Dư Tử Giang tự thấy xấu hổ, gượng cười nói.
“Anh nhìn chiếc dây chuyền của người phụ nữ kia đi.” Đào Lâm vừa nói, vừa chỉ tay về phía một người phụ nữ đang bị cảnh sát đưa vào xe cảnh sát: “Nó được làm bằng bạc, độ sáng bóng của kim loại đã bị mờ đi nhiều vì bị oxy hóa. Còn dây chuyền của Tào Vân Bạc làm bằng bạch kim, hơn nữa còn nạm kim cương, giá trị đương nhiên là đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền bằng bạc kia.”
“Có rất nhiều giàu sụ nhờ dùng loại mánh khóe bẩn thỉu này mà.” Dư Tử Giang nở một nụ cười khô khốc.
“Tào Vân Bạn khác với mấy cô gái kia chẳng qua là vì số lượng thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của cô ta nhiều đến đáng kinh ngạc, điều này cho thấy cô ta vô cùng buông thả.” Dư Tử Giang tiếp tục.
“Tôi nghĩ sự giàu có của cô ta không chỉ đến từ mỗi nơi này.” Đào Lâm nói: “Công việc kinh doanh của cô ta chắc chắn là không chỉ có mỗi tiệm cắt tóc này, mà còn nhiều thứ lớn lao khác nữa, lớn lao đến mức có người muốn lấy cả mạng của cô ta.”
“Được rồi, tôi cũng đã bắt được người rồi, rồi tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra rốt cuộc Tào Vân Bạn đó đã làm gì.” Dư Tử Giang cúi thấp đầu, định rời khỏi hiện trường bắt giữ và trở về đồn cảnh sát.
“Cậu cũng mau quay lại trường học đi!” Anh thở dài nhìn Đào Lâm.
“Xe của anh đâu?” Đào Lâm quay mặt về phía Dư Tử Giang và hỏi.
“Ở đằng trước đó.” Dư Tử Giang tiện tay chỉ đại một cái, Đào Lâm lập tức sải bước đi theo hướng anh chỉ.
“Này, đi làm gì!” Dư Tử Giang vội vàng đuổi theo bước chân của Đào Lâm.
“Anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi.” Đào Lâm nói với Dư Tử Giang, giọng điệu này giống “yêu cầu” hơn là “thỉnh cầu”.
"Tại sao? Anh coi tôi là tài xế à?" Dư Tử Giang có hơi không vui, anh nhìn gương mặt trơ trơ như khúc gỗ của Đào Lâm mà không khỏi bực bội.
Đào Lâm vẫn bình thản đi về phía trước và nhìn quanh quần, sau đó cậu ta nhìn thấy chiếc xe của Dư Tử Giang đang đậu ở bên đường.
Đào Lâm và Dư Tử Giang cùng nhau bước tới cửa xe, Đào Lâm ngẩng cổ lên và nói một cách ngắn gọn: “Mở cửa xe.”
"Cậu đang làm cái quái gì thế?!"
“Cùng anh đi về đồn cảnh sát, tôi muốn xem qua một số tài liệu.” Đào Lâm đáp.
“Cậu quay về đồn cảnh sát nào, tôi đã đồng ý cho cậu về cùng tôi chưa hả?” Dư Tử Giang nở nụ cười khinh khỉnh, không biết làm gì khác nên đành hỏi ngược lại cậu ta.
"Anh nói cho tôi biết xe của anh ở đâu, không phải điều đó có nghĩa là