"Tám tiếng đồng hồ." Ngụy Thần Phong buông tay, lập tức trả lời câu hỏi không thể đơn giản hơn này cho cậu ta: "Tám giờ sau, trái tim này sẽ không thể dùng được nữa."
"Phải mất bao lâu để nó trở nên phù hợp?" Đào Lâm tiếp tục hỏi.
"Kiểm tra nhóm máu, kháng nguyên, tế bào lympho, bạch cầu..." Ngụy Thần Phong lẩm bẩm nói một tràng: "Nếu được bật đèn xanh, không cần phải phê duyệt, mất bốn hoặc năm giờ đi."
"Mất bao lâu để phẫu thuật một ca ghép tim?" Bác sĩ Ngụy vừa dứt lời, Đào Lâm đã nói ngay sau đó.
"Kỷ lục ngắn nhất ở trong nước là một ca ghép tim ở Vũ Hán, chỉ mất có hai giờ. Nhưng bình thường, cũng phải mất năm hoặc sáu giờ." Bác sĩ Ngụy lắc đầu nói: "Đào Lâm, tính ra như vậy, thời gian không thể đủ cho hung thủ đi lại ở hiện trường vụ án... Có lẽ bác đã lầm! Có lẽ hung thủ chính là... Hắn ta hoàn toàn là một tên biến thái." Bác sĩ Ngụy duỗi thẳng lưng.
"Dựa theo tình hình chung mà suy luận, kết quả đưa ra là "thời gian không đủ", cũng không có nghĩa là suy nghĩ của chúng ta sai, chỉ có thể là hung thủ này có kỹ thuật y học rất chuyên nghiệp." Đào Lâm khẳng định nói.
"Ơ, ơ... Bỏ các từ "chúng" đi, đây chỉ là suy nghĩ của cháu thôi nha." Bác sĩ Ngụy vội vàng bác bỏ khoát tay.
"Cháu cũng không muốn xen vào chương trình suy luận của chú, cháu chỉ là chú hỏi cái gì cháu trả lời cái đấy thôi mà." Đào Lâm chỉ cười một tiếng.
"Thử nghĩ mà xem, theo như tính toán một trái tim có thể sống sót bên ngoài cơ thể trong tám giờ, sau khi lấy trái tim ra cần bốn đến năm giờ để hoàn thành thí nghiệm phối hợp, còn lại khoảng ba giờ cuối cùng để thực hiện cấy ghép tim, như vậy thời gian hung thủ từ hiện trường vụ án đến hiện trường nơi hắn ta cất giấu có tối đa một giờ. Giả sử phương tiện của hung thủ là một chiếc ô tô, sau đó tùy thuộc vào điều kiện đường xá sẽ rút ngắn thời gian lại.” Đào Lâm nhanh chóng nói một tràng không dừng lại, nghe thấy thế Ngụy Thần Phong trợn mắt há hốc mồm.
"Chúng ta có thể tại đây vẽ ra một vòng phạm vi xung quanh mỗi một trạm dừng xe buýt này, sau đó tìm kiếm giao điểm của vòng tròn phạm vi của mỗi trường hợp, chắc có thể sẽ tìm được nơi ẩn nấp cuối cùng của hung thủ."
"Căn cứ vào điều kiện đường xá trong thời gian cao điểm của thành phố X, một giờ lái xe khoảng bốn mươi km, cho nên bán kính của vòng ẩn ấp của hung thủ có thể được quy định là bốn mươi km." Đào Lâm tiếp tục giải thích.
"Tốt lắm!" Bác sĩ Ngụy cũng không quan tâm mình có hiểu quá trình hay không, ngược lại ông ta muốn nghe được kết quả cuối cùng, không ngừng ngồi trên ghế vỗ tay: "Cháu có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm hung thủ, sẽ tốt hơn nhiều nếu cháu tìm kiếm trong thành phố G… Chúc mừng, cháu đã tiến gần hơn một bước hung thủ thực sự "
"Nhưng phạm vi này vẫn còn quá lớn. Chỉ riêng tuyến xe buýt 416 này đã có gần năm mươi điểm dừng..." Đào Lâm cắn môi, trong ánh mắt tràn ngập sự bất lực.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn suy nghĩ của Đào Lâm, cậu ta bị âm thanh bất ngờ này làm cho sợ tới mức hít phải một hơi khí lạnh...
"Xin chào, đồ của anh gọi đây ạ." Ngoài cửa có anh chàng giao hàng, đưa vào một túi thức ăn thơm phức.
Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm, dùng tay vỗ vỗ ngực mình.
"Cảm ơn..." Bác sĩ Ngụy đứng dậy, nhận lấy đồ mang về ở cửa, cười thân thiện với chàng trai, sau đó xoay người, vừa đặt thức ăn lên bàn làm việc, vừa nói đùa với Đào Lâm: "Xin lỗi, chú gọi đồ ăn mang về, cắt đứt suy nghĩ của cháu… Xem xem cháu sợ hãi rồi kìa, khuôn mặt của cháu tái mét thế kia."
"Chú đã lớn tuổi rồi, cũng không nên ăn nhiều đồ ăn mang về như vậy, buổi trưa người khác đều tan làm, sao chú lại không có thời gian đến căng tin của bệnh viện ăn chút gì đó." Đào Lâm nhìn bác sĩ